Có lẽ tôi quá vô tâm làm ba phiền lòng

Thứ sáu, 12/01/2018 05:57 (GMT+7)

Chiếc radio bật tiếng vô tình một câu hỏi “Bạn có phải là niềm tự hào của ba mình không?” Bỗng nhiên kí ức ùa về như lục lọi tìm kiếm những điều về “Ba thân yêu”.

Tôi, ngày hôm nay như muốn được trở về sống cùng những ngày tháng của tuổi thơ. Đơn giản là vì tôi thèm được bé lại để được che chở. Như lẽ tự nhiên, càng trưởng thành con người ta sẽ vô tình nếm trọn những đắng cay mất mát trong cuộc đời là hạnh phúc, khổ đau, là thất bại hay thành công... Để rồi người ta lại mệt mỏi muốn nghỉ chân, khi ấy nơi muốn tựa lưng vào nhất chính là “gia đình”.
Chiếc radio bật tiếng vô tình một câu hỏi “Bạn có phải là niềm tự hào của ba mình không?” Bỗng nhiên kí ức ùa về như lục lọi tìm kiếm những điều về “Ba thân yêu”
Người ta nói “Cha là bầu trời, con là hạt bụi lẫn vào cha từ bé đến muôn đời” Đúng thế! Tôi hiểu rằng có lẽ với bất kì người cha nào con của họ cũng là đứa trẻ tuyệt nhất trên thế gian và dù lớn đến đâu con vẫn cần được che chở.
Nhưng sao đôi khi trưởng thành hơn, những đứa con lại vô tình hững hờ với ba mẹ quá! Bản thân tôi đã nhiều lần giận dỗi, hờn trách ba: Sao ba lại mắng con? Sao ba lại cấm con việc này, cấm con việc kia...Và từ khi nào, tôi đã vô tình làm ba phiền lòng. Ngày còn bé ba hay chở tôi đi học bằng chiếc xe 81 cũ, dù mưa hay nắng ông ấy vẫn là bác xe ôm trung thành của tôi: “Con gái ôm chặt ba chứ kẻo té”, “Lên xe tăng nào! ruỳnh ruỳnh...” Âm thanh của những ngày thơ ấu cứ chập chờn trong trí nhớ.
Tôi đã là cô gái tuổi 18, bài vở học hành ngày càng nhiều và hơn hết tôi đã có nhiều mối quan hệ để quan tâm hơn. Những người bạn, những cuộc dạo chơi thú vị ngoài kia,...Tôi đang loay hoay với bài vở, với những người bạn, với những thứ tôi cho là hấp dẫn.Và từ khi nào tôi đã vô tình quên lãng chiếc xe 81 ba chở tôi đến trường ngày nào, quên mất những câu chuyện cười của ba. Đi học về, cửa phòng lại đóng chặt, trên giường là chiếc điện thoại thông minh, chiếc máy tính bảng đang chờ tôi inbox tin nhắn, đang chờ tôi bầu bạn tâm sự.
Tôi chẳng nhớ mình đã làm bạn với thiết bị thông minh khi nào, tôi cũng chẳng thèm đề ý đã bao lâu mình không nói chuyện cùng ba. Và có lẽ, càng lớn lên tôi lại càng “dở” để trở thành một người bạn của ba mà ngày trước tôi đã từng hứa.
Có lẽ tôi đã vô tâm quá khi đã vô tình làm ba phiền lòng. Thế các bạn có phải là niềm tự hào của ba? Xin hãy trân trọng thương yêu ba bởi ba bên ta bao lâu mà hững hờ.
UYỂN CẦM
Bình luận (0)
thông tin tài khoản
Được quan tâm nhất Mới nhất Tặng sao cho thành viên

    Đáp án: