Vui lòng nhập Email
Email Không đúng định dạng
Vui lòng nhập Họ & Tên.
Xuân về, làn gió nhẹ trong mát thổi mơn man trên làn da mỏng manh. Những sợ tóc ngắn nhảy múa như reo vui khi gặp ánh xuân. Trời trong. Nắng nhẹ. Mây vờn tản mạn, tha hồ lân la khắp nẻo đường mà không sợ cơn gió lạnh run người, không sợ những tia nắng làm cháy da. Mỗi bước chân đang chạm lên những mơn man cơ hồ nhớ. Mái xõa tóc để gió có cơ hội mang hương nhuộm vào mái đầu còn xanh thắm.
Ảnh minh họa: FB Hoàng Hiếu
Mười năm bước lại trên con đường làng ngày xưa chỉ toàn đất sình mỗi độ mưa xuân lạc lối. Mọi sự đổi thay. Gót chân không còn dấu sình lầy. Hàng rào xanh mướt óng ả đã bốc hơi. Hoa dại hai bên đường bị lãng quên nên cũng đã đi đâu đó để tìm nơi nương náu. Những hàng mai đan mình kheo sắc vàng chắc cũng được chủ mới mang đi. Đưa mắt một vòng vẫn chỉ là những nụ mai chúm chím hé vàng đang chờ nắng xuân hôn lên từng cánh mỏng. Nó e lệ, chúm chím cũng bởi nơi ở mới là những chậu kiểng sang trọng, chật hẹp chứ không phải bờ kênh, lối ngõ. Từng chậu cúc tươi vàng đang khoe sắc trước khi nắng đổ tràn lên con ngõ. Nhạc khí bừng bừng khiến lòng người náo nức. Ai đó đang dọn lại góc sân, lau lại ô cửa sổ, treo lại cái rèm cho xinh xắn, chỉnh trang lá cờ trước ngõ cho ngay ngắn, nhiêm trang. Bận rộn. Háo hức…
Ảnh minh họa: Cư xá Cafe
Chợt thấy xơ vơ, trống vắng, lia mắt tìm kiếm nơi góc sân mỗi nhà, khoảng rộng những con ngõ đầu đường, cuối xóm vẫn không thấy tụi trẻ con. Còn nhớ năm xưa, trong lời kể của bà, của mẹ, bằng này, bằng nọ anh em trong xóm giềng đã ríu rít chờ xuân, tụm năm, tụm bảy chơi đủ trò, bàn đủ chuyện. Nhà chòi, lò cò, làm bánh lục bình, ước ao năm mới, mong đợi lì xì, chuẩn bị lời chúc… đặc biệt, hậu của những cuộn lá chuối làm bánh Tết là cả một thế giới tuổi thơ gắn liến với chuối, quang gánh bẹ chuối, pháo tàu chuối, trầu têm từ lá chuối, váy tầng lá chuối, cờ lá chuối … phất phơ chạy cùng đường cuối xóm. Chỉ vậy mà chơi hết buổi, hết ngày không chán. Suốt những ngày chờ Tết, chỉ cần người lớn ới làm gì một tiếng là cả một biệt đội thiếu nhi líu ríu chạy tới. Làm ít, ngó nhiều. Càng lau càng lấm. Tranh nhau cầm chổi chứ không thấy bụi mù nhiều hơn. Lệt bệt được chút xíu lại tản đi đến những nơi có việc mới. Làm như việc mới luôn “hút” tụi nhỏ. Chơi quên thời gian. Mặc cho bụng đói. Đến khi nào cái bụng cồn cào reo hò chỉ cần cho nó đụn xôi, khoanh bánh nhỏ, hay vài cái bánh ngọt nó lại trật tự cho chủ nhân tiếp tục “xông pha”. Mà có trật tự không thì cũng chẳng được quan tâm nữa vì âm thanh í ới reo hò đang rộn cả xóm làng. Ai đâu nghe tiếng ruột réo. Tay chân, mặt mũi lấm lem, quên mất là sáng ra bận áo mới đi khoe. Chỉ còn lại màu răng trắng hớn phô ra liên hồi.
Mẹ đứng đầu xóm, cuối ngõ ngó thấy bóng con rồi lại hí hoáy làm việc để đuổi năm cũ qua đi. Người già bõm bẻm cười khi ngó bầy trẻ chạy reo. Hình như những hồi nhớ về thời tồng ngồng của họ đang lén lút hiện ra qua trò chơi và gương mặt tươi rói của tụi nhỏ. Hồi lâu ngoắc tay, xoa đầu, vỗ vai, tiếp thêm vài đòn bánh “thiếu nhi” được tạo ra từ gạo lẻ, lá dư và lọt thỏm giữa nồi bánh tối qua như nhắn nhủ: Cứ trong veo như vầy rồi hẵng lớn nghe bây. Cứ thế, tụi nhỏ lớn lên trong thanh bình, tình thương, nỗ lực, tụi nhỏ đã có đầy chất liệu để viết nên những trang thơ từ kí ức đong đầy.
Ảnh minh họa: Cư xá Cafe
Vạt áo của thời gian kì diệu nhưng cũng thật ma mị, nó làm con người trưởng thành, khôn lớn, nó khiến cuộc sống đổi thay dâu bể. Tụi nhỏ bây giờ không lấm lem nhưng thiếu tiếng cười. Mỗi cặp “đít chai” trên khuôn mặt chúng được biến tấu thành nhiều hình hài, viền nhiều màu sắc không biết có sức hấp dẫn gì không nhưng dường như chúng phải mang như một sứ mệnh để đánh dấu sự tiến bộ của xã hội mà việc ra đời của công nghệ là rõ nét nhất. Ti vi với vô vàn chức năng, la liệt chương trình, smatphone với giá rẻ bèo ai cũng có thể mua, 3G, 4G, 5G không ngừng len lỏi, luồn lách vào từng khe cửa trong tận ngõ hẻm, hang cùng. Đèn nhà ai cũng muốn sáng nhất đến đỗi ánh sáng thấy mệt mỏi vì nhận ra mình quá đỗi dư thừa…
Trang thơ đời tụi nhỏ sẽ viết bằng công nghệ, trong những góc nhà, giữa cô đơn, trên sự ngơ ngác của các trò chơi dân dã và sự thờ ơ khi khoảnh khắc xuân về, sự lạnh lùng trước một áo mới và cả sự hờ hững với món quà quê …
Liệu rằng ở đâu đó, trong ai kia, có chút niềm ao ước nhỏ nhoi về những kí ức mùa xuân tươi hồng dệt nên những trang thơ?
HOÀNG PHÚC
(Lớp 10B1 trường THPT chuyên Thoại Ngọc Hầu, An Giang)
Tuổi Trẻ Sao
Thông tin tài khoản ngày
Tài khoản được sử dụng đến ngày | Bạn đang có 0 trong tài khoản
1 sao = 1000đ. Mua thêm sao để tham gia hoạt động tương tác trên Tuổi Trẻ như: Đổi quà lưu niệm, Tặng sao cho tác giả, Shopping
Tổng số tiền thanh toán: 0đ
Thanh toánVui lòng nhập Tên hiển thị
Vui lòng nhập Email
Email Không đúng định dạng
Vui lòng nhập mã xác nhận.
Vui lòng nhập Email
Email Không đúng định dạng
Mật khẩu không đúng.
Thông tin đăng nhập không đúng.
Tài khoản bị khóa, vui lòng liên hệ quản trị viên.
Có lỗi phát sinh. Vui lòng thử lại sau.
Vui lòng nhập Tên của bạn.
Vui lòng nhập Email
Email Không đúng định dạng
Mật khẩu phải có ít nhất 6 kí tự.
Xác nhận mật khẩu không khớp.
Nhập mã xác nhận
Đóng lạiVui lòng nhập thông tin và ý kiến của bạn
XVui lòng nhập Email
Email Không đúng định dạng
Vui lòng nhập Họ & Tên.
Vui lòng nhập Ý kiến của bạn.
Tối đa: 1500 ký tự
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đầu tiên bình luận