Lên đèo đi và khua tay vào mây trời

Thứ tư, 31/10/2018 22:21 (GMT+7)

LTS: Đây là một truyện ngắn của Me Moon - Lâm Xuân Nguyệt, đã từng đăng trên báo được nhiều bạn yêu thích và được chọn làm tựa chính trong cuốn sách cùng tên do Mực Tím phối hợp cùng NXB Kim Đồng thực hiện. Mời bạn cùng đọc với Mực Tím nhé!

Linh ngồi sau xe máy Huy, tựa đầu vào lưng anh và nhìn cảnh vật bên đường tia đi như thước phim nhựa nhàm chán chưa xử lý hậu kì. Cảnh cứ kéo đi ào ào, mắt Linh đờ đi và cơ thể Linh rã mệt. Linh không thích đi phượt. Linh không phải mẫu người thích du lịch phượt. Linh chỉ muốn ngồi xe máy lạnh, ngả lưng ra ghế đệm và nhìn mọi thứ qua cửa kính đến khi mệt nhoài thì díp mắt lại, cuộn người ngủ ngon yên ả. Ngồi sau xe máy, Linh không dám ngủ.

Đường lên đèo Khánh Lê còn đến khoảng tận ba tiếng. Linh vòi Huy chở nó đi lên đèo Khánh Lê bằng xe máy. Linh nhớ anh hai Linh rất thích xem ảnh chụp của Huy về đèo Khánh Lê, còn in ra và treo một số bức ở bàn học. Anh hai nói rằng, nếu có một lúc nào đấy, anh hai Linh rơi vào vòng rối bời của cuộc sống trưởng thành, nhất định anh sẽ lên đèo để hít thở và tìm cho mình sự an nhiên. Anh biết rằng mình sẽ tìm được sự can đảm khi được đứng trên cao và chinh phục mây trời.

Linh đang trong giai đoạn rất chơi vơi, rất hồ nghi về tương lai và bản thân. Trong cuộc sống, rất nhiều lần ai cũng rơi vào trạng thái này. Đó là lúc chúng ta không biết nên đi đâu, làm gì, quyết định tương lai mình thế nào mới là tốt. Linh đứng giữa ngã tư đường chứ không phải chỉ là ngã ba nữa. Những đứa sắp vào lớp 12 hình như đều yếu đuối và dễ hoang mang như vậy. Linh nghĩ vậy. Dù rằng trong lớp Linh chẳng có ai rối bời như Linh. Dường như bọn nó đều biết mình phải đi đâu, nên làm gì. Hay chí ít là bọn nó có thể giả vờ tỏ ra như vậy.

Linh không giả vờ được.

Bìa tập sách tuyển tập truyện ngắn Mực Tím do báo Mực Tím phối hợp cùng NXB Kim Đồng thực hiện.

Huy là anh trai thứ hai của Linh – Linh xem là vậy. Từ nhỏ, Huy và anh hai Linh đã thân thiết với nhau như anh em ruột. Rồi, anh hai Linh ra đi mãi. Đừng ai bắt Linh kể nữa về chuyện anh hai Linh ra đi. Linh chỉ muốn nói với mọi người rằng: Huy là anh trai Linh.

Huy yêu thiên nhiên và tự do, yêu những con đường và từng dải đất, dải rừng, dải biển trên đất Việt. Huy cùng chiếc xe máy nhỏ của mình, và một chiếc máy phim, đi rong ruổi mỗi khi nào ngơi lớp trên giảng đường. Huy chỉ chạy chậm thôi, để cậu kịp thu lại vào cuộn phim mình từ góc rừng, góc biển, góc nhà hay góc một lũ trẻ làng chài cười đùa bên mẻ bánh ngọt hiếm hoi.

- Lúc anh bằng tuổi em, anh có sợ không?

- Sợ gì? Anh chỉ lo lắng thôi, lo thi trượt tốt nghiệp. Haha!

- Em sợ mình chọn lầm, rồi trượt, rồi ba mẹ em hẳn sẽ thất vọng lắm. Hay nếu em chọn, rồi đậu, rồi vào học mới biết mình không hợp, em sẽ giận mình lắm!

- Nghĩ nhiều quá, nhóc!

- Anh thử làm con một như em đi rồi anh sẽ biết!

Linh gào lên.

Linh nhớ anh hai Linh. Nhớ anh hai ruột thịt của nó. Nhớ người anh tài giỏi luôn là niềm tự hào của ba mẹ suốt bao năm đi học. Mọi chuyện dừng lại khi anh học lớp 9. Mọi chuyện kết thúc và Linh tự vác lên vai mình trách nhiệm phải làm ba mẹ tự hào, từ sau khi anh dùng thân mình che cho Linh trong một tai nạn.

Huy xoa đầu Linh.

- Hồi đó, anh hai ước mơ thi vào Kiến Trúc. Với học lực và năng khiếu của ảnh, kiểu gì lúc này cũng là sinh viên Kiến Trúc rồi.

Huy gật gù phía trước tay lái. Lát sau, Huy rẽ vào một quán ăn nhỏ bên đường. Mùa hè, trời hay trở mưa. Cả hai vào quán chưa lâu thì trời đổ nước lào rào, gió thổi lốc xốc tạt hạt nước bay vào mặt Linh khi nó đang uống một ly trà chanh.

- Năm sau em mới 12 mà. Lúc anh bằng tuổi em, anh lông ngông lắm. Anh chỉ muốn học nhiếp ảnh, nhưng em thấy đó, giờ anh là sinh viên ngành Lịch Sử. Chẳng liên quan gì đến thứ anh thích. Nhưng ít ra anh cảm thấy ổn khi anh vẫn được làm điều anh thích.

Huy cảm thấy mình lan man cực độ. Một thằng con trai như Huy chỉ biết chạy xe và bò ra đất chụp ảnh, rất khó để tìm lời hay ý đẹp yên ủi em gái nhỏ đang hoang mang. Huy vò đầu.

- Em thích làm gì Linh? Chuyện gì khi em tập trung làm em thấy hứng thú và không mệt mỏi được ấy.

Linh ngừng tay khuấy ly trà chanh đã tan gần hết đá. Nó chẹp lưỡi, đầu ngó nghiêng nghĩ suy. Rồi Linh quay sang nhe răng cười:

- Vẽ ạ!

Huy ồ lên cười vô duyên:

- Hahaha, em vẽ hài chết đi được, chẳng ra đâu là đâu.

Linh cau mặt, đấm túi bụi vào ông anh trời ơi.

- Em thích vẽ méo mó vậy đó!

- Thì cứ vẽ đi, thì cứ Kiến Trúc đi hay Mỹ Thuật gì đó. Em còn lo nghĩ gì nữa.

- Em sợ…. Sợ nhiều cái khó nói lắm. Sợ ba mẹ thất vọng nếu em trượt, sợ chính mình thấy vọng nếu em trượt, sợ em không đủ tài như anh hai….

Huy khuấy mạnh ly cà phê sữa trong ức chế không thể mở ra thành lời, những viên đá va vào nhau lộc rộc lộc rộc.

Đèo Khánh Lê hiện ra trước mặt. Lúc nãy, chạy dưới chân núi, Huy chỉ:

- Em thấy không, chỗ cụm mây trắng trắng đó, phía sau nó là Khánh Lê.

Ngừng xe lại ở giữa đèo trong một vị trí an toàn. Linh đứng nhìn ra khoảng nhấp nhô xanh sẫm trước mắt. Từng cụm mây trắng trong nhẹ tênh như luồn khói đang bị đông cứng lơ lửng giữa khoảng không. Phía trước con đường lên đèo, khu vực khúc cua, Linh thấy rõ một cụm mây lớn màu trắng đục mù mịt. Nhiều phút im lặng trôi qua, Linh gằn giọng:

- Về thôi, anh Huy!

Huy ngừng tay bấm máy:

- Em cảm thấy thế nào rồi?

- Anh hai em nói, lên đèo Khánh Lê, ngửi mây vào lồng ngực, sẽ tìm được an nhiên tâm trí và can đảm hơn, không còn sợ hãi gì nữa.

- Vậy….

- Em chẳng thấy có gì đổi khác hết! Về thôi!

Linh bỗng dưng trở nên quạu quọ.

Huy im lặng đề xe. Không quay đầu lại mà tiếp tục chở Linh lên hết đèo Khánh Lê, qua đèo một khúc, Huy ngừng lại ở một quán nước.

- Chúng ta đang ở giữa mây trời đấy.

- Ừ!

Linh hờ hững.

- Nỗi sợ như mây. Lúc ở xa, em thấy nó rõ ràng lắm, nhưng lúc em tới gần, rồi em bước vào trong, em chẳng nhận ra nó đang tồn tại nữa đâu.

Linh ngoảnh mặt nhìn Huy. Rồi, vài giây sau, nó phá lên cười:

- Anh không hợp với kiểu ăn nói sâu sắc thế này chút nào cả!

Huy cốc đầu Linh:

- Ranh con! Đi về! Không đèo không núi gì nữa!

Linh ngồi sau xe Huy đoạn đường quay về nhà. Huy thỉnh thoảng vẫn ngoái hỏi Linh có mệt không, có đói không, có buồn ngủ không. Bây giờ, Linh đã hiểu, vì sao Anh hai Linh chưa từng lên đèo Khánh Lê để trút bỏ nỗi sợ. Không phải anh hai chẳng lo sợ gì về tương lai. Anh hai chỉ xem ảnh chụp đèo của Huy để tin rằng mọi nỗi sợ đều nhẹ như mây trời và đường bước vào nỗi sợ, chỉ như chuyến phiêu lưu nhỏ chậm rãi, thưởng ngoạn cuộc sống. Huy không sợ gì. Anh hai Linh giữ những hành trình của Huy để bản thân luôn can đảm. Và, bây giờ, Linh cũng vậy. Mỗi chuyến đi của Huy không chỉ đi cho mình, mà còn cho cả anh hai, cho cả Linh nữa.

ME MOON - LÂM XUÂN NGUYỆT

Bình luận (0)
thông tin tài khoản
Được quan tâm nhất Mới nhất Tặng sao cho thành viên

    Đáp án: