Vui lòng nhập Email
Email Không đúng định dạng
Vui lòng nhập Họ & Tên.
1.
“Cậu đã tìm được người đó chưa?”
Đây là câu hỏi mà mọi người dành cho tôi trong suốt mười tám năm.
Tôi nhìn sợi chỉ đỏ của hai người ngồi phía đối diện. Cậu con trai đang vuốt tóc của đối phương, một cách nhẹ nhàng và nâng niu. Họ cười trong lúc bàn về một bản nhạc nào đấy, nhìn có vẻ rất hạnh phúc.
Tôi bắt đầu cảm thấy trống trải. Nói đúng hơn, cũng chả phải là “bắt đầu”, bởi cảm giác này đã theo tôi trong suốt những năm cấp ba. Đó là khoảng thời gian mà bạn bè xung quanh tôi dần tìm thấy nửa kia.
Mỗi con người chúng tôi đều chỉ mang một nửa trái tim, các nhà nghiên cứu gọi đó là “mảnh vỡ màu xanh”. Từ đây đến cuối cuộc đời, mỗi người sẽ phải đi tìm mảnh ghép còn lại phù hợp với họ. Khi gặp được nhau, sẽ có một nghi thức “đeo chỉ”, nghi thức để biến hai mảnh vỡ khiếm khuyết trở thành một trái tim hoàn chỉnh. Thực tế thì đa phần họ sẽ tìm được nhau trong độ tuổi mười lăm đến mười tám. Đây gọi là độ tuổi “mơ”. Bởi trong khoảng thời gian này, linh cảm giữa hai người là mạnh mẽ nhất. Còn sau đó, linh cảm sẽ yếu dần và cơ hội để tìm được nhau ngày càng ít đi.
Tôi chỉ mới đọc được một trường hợp ở phương Bắc, có một cụ ông và cụ bà đến năm 80 tuổi mới thực hiện nghi thức. Ảnh chụp lúc trước khi họ thấy nhau, trông ai cũng thật chán chường và ưu sầu. Tôi sợ cảm giác đó, chỉ có một mình suốt cả cuộc đời.
Thực tế, chính quyền vẫn tổ chức những chương trình hằng năm dành cho những người đã quá độ tuổi mơ nhưng vẫn chưa tìm thấy mảnh ghép, từ những ông chú trung niên đến những bà cô đã ngoài 60. Mặt của họ được xuất hiện trên truyền hình và phát đi khắp nơi, bởi có thể rằng đối phương là một trong những người xem. Khi tôi hỏi cách để nhận ra nhau, cô bạn tóc gợn sóng của tôi trả lời: bằng cảm giác.
Tôi vẫn chưa biết cảm giác ấy là gì.
May bảo với tôi đó gọi là rung động, rằng: “Khi cậu nhìn thấy đối phương và đột nhiên, tim cậu đập nhanh một cách bất thường”.
Tôi tự hỏi làm sao có thể thích được khi mình chỉ mới gặp người ta lần đầu tiên. Cũng như tôi lúc vừa gặp May, tôi cảm thấy ghét cực kì bởi những điệu bộ “điệu chảy nước” của cô nàng, nhưng dần tiếp xúc, tôi lại cảm thấy cô bạn cũng
dễ thương.
“Lỡ sau đó khi bên nhau, cậu cảm thấy không hợp thì thế nào? Ví dụ như sở thích, định hướng tương lai hay tính cách của họ khiến cậu khó chịu”. Tôi hỏi một cách dồn dập.
May suy nghĩ thật lâu rồi nhìn tôi, cô bạn cười gượng: “Ừm chắc không có điều đó đâu, vì đã là mảnh vỡ của cùng một trái tim rồi thì hiển nhiên phải hợp nhau chứ đúng không?”.
Tôi thấy mặt May tái xanh đi một xíu, cô bạn im lặng một lúc lâu rồi mới khôi phục lại tâm trạng phấn khởi như bình thường.
Tôi đoán, cô bạn đã nghĩ về bạn trai của mình, Timmy.
Theo tôi nhớ, lần cãi nhau gần đây nhất giữa hai người chỉ vừa diễn ra vào ngày hôm qua. Hai người gây gổ mỗi tuần, không nhiều thì là rất nhiều. Nhưng khi tôi hỏi đến, May chỉ lắc đầu và cười rạng rỡ: “Chỉ là chút hiểu lầm be bé thôi”.
Tôi vẫn có thể thấy được sự lo lắng trong đôi mắt của May.
Tôi hiểu điều đó, là cảm giác khi niềm tin vững chãi của bạn đột nhiên lại bị lung lay.
Có một sự thật mà con người vẫn không chịu chấp nhận, rằng hai mảnh vỡ hoàn hảo gặp nhau chưa chắc đã là tình yêu.
2.
Tôi nhớ về ngày lúc mình còn bé.
Mùa hè nóng đổ lửa, tôi nằm bò lên sàn cùng với cây kem dưa hấu mát lạnh trên tay.
Không biết là mồ hôi hay sao mà tôi thấy mi mắt mình đẫm nước. Bên tai là tiếng cãi nhau của ba mẹ, tiếng đỗ vỡ của những chiếc chén thủy tinh. Tôi giấu mình trong căn phòng kín, bắt đầu nghi ngờ về những quy luật của thứ tình cảm mà người ta gọi là yêu.
Một đứa vừa lên năm, nghĩ về những điều người lớn cho rằng nực cười như thế, vô lí như thế.
Tôi dần không tin vào những thứ được định sẵn. Nhìn thì có vẻ chắc chắn và vĩnh cửu, nhưng có lẽ mỗi cá thể trong mối quan hệ ấy cũng tự hiểu rằng, nó mong manh chỉ như một chiếc lá mùa thu cuối cùng còn sót lại trên cành. Nhưng con người luôn tò mò về những thứ họ không thể có trong tay. Năm tôi mười bảy, tôi cũng ngóng trông nửa kia của chính mình như những người bạn cùng lứa. Nhưng nó không đơn thuần là cảm giác bồi hồi, phấn khởi.
Tôi hi vọng sẽ gặp được một người có thể chứng minh rằng, những nghi ngờ của tôi trước giờ đều sai.
Và tôi tưởng rằng Hann chính là người đó.
Mùa xuân năm thứ mười chín, tôi bắt gặp cậu ấy ngồi bệt dưới gốc anh đào, chăm chú cho mèo ăn. Tay cậu ấy cẩn thận vuốt ve chúng, ánh mắt như chứa đựng cả khoảng trời trong ngần ngày ấy.
Tim tôi có chút không ổn. Tôi biết mình xém chút xíu nữa đã nhảy cẫng lên và hét lớn.
Cuối cùng, tôi cũng gặp được nửa kia của mình.
Nhưng khi Hann ngước lên nhìn tôi, cậu ấy không có vẻ gì là bất thường, cứ thế cúi xuống làm tiếp công việc của mình. Tôi có chút hụt hẫng, một chút hoảng hốt và sợ hãi mà bản thân không thể nhận ra.
“Tại sao cậu lại dửng dưng với mình?”. Tôi tiến lại gần người con trai với mái tóc nâu hạt dẻ ấy.
Hann có chút bất ngờ, cậu ấy nhíu mày rồi nhìn tôi một lúc lâu. Ngay khi tôi tưởng mình đã bật khóc, cậu ấy đột nhiên đứng dậy và ôm tôi vào lòng.
“Mình xin lỗi, chỉ muốn đùa cậu một xíu thôi mà”.
Rồi cậu ấy cười nhẹ, tiếng cười như âm thanh của chuông gió cứ thế đọng mãi trong tiềm thức của tôi.
3.
Tôi và Hann chính thức ở bên nhau, dưới sự trầm trồ của mọi người xung quanh.
Cậu ấy được cho là một nam thần và người ta cảm thấy tôi may mắn. Nhưng tôi không quan tâm lắm về điều đó. Từ khi nào, tôi dần nhận ra không phải hạnh phúc bởi đã tìm được nửa kia của mình mà bởi người ấy chính là Hann, chứ
chẳng phải là ai khác.
Có một điều tôi không hài lòng lắm là cậu ấy đến khá trễ.
“Cậu đã khiến mình đợi khá lâu đó”.
“Mình sẽ mua kem cho cậu vào quãng đời còn lại để đền bù cho lỗi lầm ấy” .
Chúng tôi làm mọi việc cùng nhau. Lúc chưa bắt đầu, tôi nghĩ điều này chắc sẽ rất khó khăn bởi tôi không chắc cả hai có hợp nhau hay không.
Nhưng sự thật hoàn toàn vượt ngoài mong đợi. Cậu ấy và tôi có cùng sở thích âm nhạc, mặc dù gu ăn uống thì không giống lắm nhưng điều này khiến tôi có thể thử những món ăn mới mà Hann giới thiệu. Chúng tôi có thể cùng bàn luận về trận bóng tiếp theo, cũng có thể cùng nhau tô hết một bức tranh dang dở.
Hoàng hôn, tôi cùng cậu ấy thường ngồi ăn bánh ngọt trên tầng thượng. Bóng của chúng tôi chồng vào nhau, nhuộm một màu hồng hồng của nắng chiều.
Tôi thường đùa rằng: “Cậu bắt nắng thật, đi đến đâu là sáng chói đến đấy”.
Hann cũng không ngại mà đáp: “Vậy chắc cậu là nắng của mình rồi”.
Ban đầu, tôi có chút suy nghĩ lung tung về tình cảm cậu ấy dành cho tôi. Tôi không cảm giác được nó rõ ràng cho lắm. Nhưng dần, ánh mắt cậu ấy dịu dàng hơn, Hann quan tâm đến tôi nhiều hơn cả tôi đã từng.
Cậu ấy không cho phép tôi bỏ bữa, ngăn tôi làm việc quá sức, bình thường sẽ luôn đi trước để mở cửa cho tôi, gọi cho tôi vào mỗi sáng và tối nếu ngày hôm đó chúng tôi không thể gặp.
Duy có một điều, mỗi lần tôi nhắc về việc thực hiện nghi thức “đeo chỉ”, tôi có cảm giác Hann đang né tránh.
Lúc đang đi dạo trên đường, tôi sẽ hỏi vu vơ rằng: “Cuối tuần này cậu có rảnh không, chúng ta đến nhà công chứng đi”.
Nhà công chứng trong lời nói của tôi, là những tòa nhà màu trắng tinh, treo những lá cờ có biểu tượng của hai sợi chỉ nối thành hình trái tim. Ở đó sẽ có những người ngồi phía sau chiếc bàn gỗ, tay lúc nào cũng cầm một chiếc kính lúp.
Mặc dù hai người đến cùng nhau chắc chắn là một cặp, nhưng họ vẫn cần xác nhận lại hình dạng sơ bộ của mảnh vỡ để chắc chắn rằng nó vừa vặn với nhau, dù xem bằng mắt thường thì cũng không chính xác lắm. Bởi họ muốn tránh lặp
lại sự cố năm xưa đã gây chấn động lịch sử. Sự cố đã vô tình gây ra một làn sóng hoang mang và nghi ngờ đối với quy luật tình yêu vốn bất biến của thế giới này.
Một cặp đôi đã ở với nhau được 10 năm nhưng lại muốn chia tay. Đối với những trường hợp như thế, người ta sẽ cùng nhau đến phòng khám để kiểm tra lại tình hình của tim liệu có những vấn đề như bị nứt hay vỡ không. Khi bác sĩ cầm kính lúp soi vào, họ phát hiện mảnh vỡ của hai người này không thể ghép lại được với nhau. Nhưng khi trả lời báo chí thì cả hai người đều khẳng định rằng, từ ban đầu, họ vẫn có cảm giác rung động.
Nghĩa là tình yêu vẫn có những ngoại lệ mà người ta chưa thể khám phá ra được.
“Cuối tuần này có phim hay lắm, hay tụi mình cùng đi đi?”. Hann tiếp tục ngó lơ lời mời của tôi để cùng đến nhà công chứng. Tôi bắt đầu muốn biết lí do vì sao cậu ấy lại từ chối.
“Gần đến sinh nhật của mình rồi”. Tôi đột nhiên nhắc bâng quơ.
“Sao mình có thể quên được”. Hann nói rồi đưa tay ra định xoa đầu tôi như mọi khi.
Lần này, tôi né tránh.
“Mình muốn biết lí do vì sao cậu không muốn cùng mình đi công chứng. Vào ngày sinh nhật mình, nói mình nghe được không?”. Tôi nhìn
Hann với tất cả sự chờ mong.
Cậu ấy mím môi, như suy nghĩ gì đó một hồi lâu rồi đột nhiên nắm lấy tay tôi. Chúng tôi cứ đi mãi, đi dọc những con đường đầy lá vàng, băng qua quảng trường thời đại và dừng ở trước cửa bệnh viện thành phố.
Hann dẫn tôi đi đến một căn phòng.
“Đây là phòng của ba mình, giờ này chắc ba đang bận họp”.
“Mình đến đây làm gì vậy?”. Tôi hỏi với sự lo lắng.
“Sinh nhật cậu thì phải dành cho cậu những điều vui vẻ thôi đúng không? Cho nên hôm nay mình quyết định sẽ nói”.
Hann cầm lấy chiếc kính lúp rồi đưa tôi.
“Cậu soi vào lồng ngực mình đi”.
Tôi làm theo lời Hann, nhưng khi vừa nhìn, tôi sốc đến nỗi đánh rơi cái kính.
Đó là một trái tim hoàn chỉnh, màu đỏ và đang đập một cách khỏe mạnh. Tôi sửng sốt với điều mình vừa thấy đến mức đứng im như trời trồng suốt mấy phút đồng hồ.
Hann không sở hữu mảnh vỡ màu xanh nào cả, đồng nghĩa cậu ấy cũng chả phải người tôi luôn tìm kiếm.
“Mình không phải nửa kia của cậu”.
“Vì thế nên ngày hôm đó cậu mới không có phản ứng gì sao?”.
“Mình chỉ hi vọng mình có thể là người đó”.
Tôi thở mạnh, một cảm giác buồn bã dần xâm chiếm con tim tôi. Nhưng làm sao có thể, tôi vẫn chưa nghe một trường hợp nào tương tự như thế cả.
“Ba mình là bác sĩ, ngay khi mình vừa được sinh ra, ba mình đã phát hiện và giấu nhẹm việc này đi”.
Tôi nhìn Hann một hồi lâu, cậu ấy cũng luôn nhìn tôi. Hai đứa chẳng biết làm gì, cứ bần thần mà đứng mãi ở đấy.
Lần đầu tiên, tôi thấy Hann lộ vẻ lo lắng. Tôi tự hỏi cậu ấy lo lắng về điều gì, sợ tôi sẽ chia tay cậu ấy sao? Hay sợ rằng tôi sẽ tiết lộ thông tin ra bên ngoài?
Tôi bình tĩnh lại rồi nói nhỏ. Mặc dù giọng có chút run rẩy, tôi vẫn muốn nói một thứ gì đó, điều mà bản thân tôi luôn tin tưởng.
“Cậu biết không, cặp đôi 10 năm về trước um xùm cả đấy, có khi nào một trong hai người giống với cậu không?”.
Hann nhìn tôi, tôi định nói tiếp nhưng ngay đúng lúc cửa mở và ba cậu ấy bước vào với chiếc bánh kem sinh nhật có tên của tôi. Hình như ông nhớ nhầm ngày.
Tôi mỉm cười thật tươi và bắt đầu thổi nến.
Tôi không ước, bởi trong đầu tôi giờ đây chỉ có một suy nghĩ duy nhất.
Mình chỉ muốn nói rằng.
Mình thật sự thích cậu, ngay cả khi chúng ta chẳng phải sinh ra để dành cho nhau.
Nên Hann à, đừng lo lắng nữa nhé.
HOÀNG LINH
Tuổi Trẻ Sao
Thông tin tài khoản ngày
Tài khoản được sử dụng đến ngày | Bạn đang có 0 trong tài khoản
1 sao = 1000đ. Mua thêm sao để tham gia hoạt động tương tác trên Tuổi Trẻ như: Đổi quà lưu niệm, Tặng sao cho tác giả, Shopping
Tổng số tiền thanh toán: 0đ
Thanh toánVui lòng nhập Tên hiển thị
Vui lòng nhập Email
Email Không đúng định dạng
Vui lòng nhập Email
Email Không đúng định dạng
Mật khẩu không đúng.
Thông tin đăng nhập không đúng.
Tài khoản bị khóa, vui lòng liên hệ quản trị viên.
Có lỗi phát sinh. Vui lòng thử lại sau.
Vui lòng nhập Tên của bạn.
Vui lòng nhập Email
Email Không đúng định dạng
Mật khẩu phải có ít nhất 6 kí tự.
Xác nhận mật khẩu không khớp.
Nhập mã xác nhận
Đóng lạiVui lòng nhập thông tin và ý kiến của bạn
XVui lòng nhập Email
Email Không đúng định dạng
Vui lòng nhập Họ & Tên.
Vui lòng nhập Ý kiến của bạn.
Tối đa: 1500 ký tự
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đầu tiên bình luận