Truyện ngắn Mực Tím: Một viên kẹo bạc hà

Thứ tư, 14/09/2022 10:56 (GMT+7)

Ni ngồi thừ ra trước màn hình máy tính, là một tác giả truyện teen online nhưng đã hơn một tuần rồi cô nàng vẫn chưa viết được thêm gì bởi vì bí ý tưởng. Có lẽ Dương thấy ngứa mắt với cái dáng vẻ vò đầu bứt tóc của Ni, nên cậu đứng dậy rồi gập chiếc laptop đáng thương lại.

“Sao cậu luôn muốn xây dựng nam chính hoàn hảo như thế chứ, ai mà chẳng có khuyết điểm”.

“Tớ tự tạo một mẫu hoàng tử trong mơ, không được sao?”.

Dương lắc đầu nhìn Ni, tỏ vẻ hết nói nổi.

* * *

Dương và Ni là bạn thời trung học. Sau một năm lựa chọn ngành Luật ở đại học theo mong muốn của gia đình, Ni đã cảm thấy hối hận vì có lẽ ngành học đòi hỏi sự cẩn thận và khá cứng nhắc như Luật thật sự không hợp với cô. Vì vậy Ni quyết định thi lại đại học một lần nữa để chọn ngành phù hợp với mình. Trên chuyến bay về nhà để bắt đầu ôn thi, cô nàng gặp Dương - một cậu bạn cấp ba không mấy thân thiết - ở phòng chờ. Trước đây thế giới của họ hoàn toàn khác nhau. Dương học chuyên Hóa còn Ni học chuyên Văn. Trong trí nhớ của Ni, Dương là một người trầm tính và hơi hướng nội. Cậu luôn lướt qua lớp học của Ni như một cơn gió với bóng dáng cao gầy cùng mái tóc húi cua ngắn ngủn. Bởi vậy mà điều duy nhất Ni ấn tượng ở Dương là điểm số của cậu luôn cao chót vót và đứng top đầu. Gặp được cậu bạn khiến Dương không khỏi bất ngờ, cô bước lại gần, hỏi nhỏ:

“Có phải Dương đấy không? Tớ là Ni này!”.

“Cậu... Sao cậu lại ở đây?”, Dương nhìn cô đầy ngạc nhiên.

“Trùng hợp quá phải không?”.

Bọn họ vừa đi vừa nói chuyện, ấy thế mà Ni phát hiện ra một chuyện làm cô ngỡ ngàng: một năm nay vì vấn đề sức khỏe mà Dương không thể đi học, dù trước đó cậu đã đậu ngành Dược của đại học Y dược Hà Nội. Vừa rồi cậu đi Sài Gòn để khám lại và vô tình gặp Ni. Cô nàng ân cần hỏi thăm Dương, trước khi lên máy bay còn lấy ra một viên kẹo bạc hà, bảo cậu có thể ngậm để đỡ mệt. Dương cảm ơn rồi nhận lấy và bỏ vào túi áo. Suốt chuyến bay, Ni vẫn mải miết nghĩ về chuyện của Dương. Cô từng cảm thấy mình thật không may khi chọn sai ngành và mất thêm một năm nữa để làm lại, cho đến khi biết hóa ra cậu bạn từng học siêu giỏi lại không thể đến trường vì bệnh tật. Đưa mắt nhìn bầu trời qua lớp kính, từng làn mây xốp trắng nối đuôi nhau như những chiếc kẹo bông gòn khổng lồ, nhẹ tênh và lơ lửng giữa không trung, vậy mà lòng Ni chùng xuống đến lạ.

Không để Ni suy nghĩ quá lâu, vì hơn một tiếng máy bay đã đến. Cô làm thủ tục xong thì đã thấy bố chờ sẵn ở dưới sảnh. Ni vui mừng chạy ra ôm bố, vừa đi cô nàng vừa ríu rít nói chuyện. Mặc dù bố mẹ Ni rất nghiêm khắc, nhưng khi nhìn thấy con gái chật vật vì phải theo đuổi ngành học mà con không muốn, họ đã ủng hộ cô bắt đầu lại một lần nữa. Ni trở về ngôi nhà thân thương với căn phòng nhỏ trên tầng hai, nơi có một ban công và những chậu cây xinh xinh nằm ngay ngắn. Dù Ni đi học một năm nhưng mẹ và em gái vẫn thay nhau chăm sóc tưới nước cho cây, vì vậy mà chiếc ban công vẫn xanh mướt như lúc cô vừa đi. Căn phòng nhỏ vẫn không có gì đổi thay, chiếc kệ sách xếp gọn gàng, sàn nhà sạch bong, ga giường phẳng phiu, như luôn sẵn sàng chờ cô chủ nhỏ trở về bất cứ lúc nào. Bỗng nhiên Ni cảm thấy như chưa từng rời khỏi nơi này, và chỉ một xíu nữa thôi, Ni sẽ lại thấy tiếng mẹ gọi xuống ăn cơm đầy thân thuộc mà cô không được nghe suốt một năm qua.

* * *

Ni bắt tay vào lên kế hoạch và học tập ngay. Dẫu biết việc ôn thi lại rất khó khăn, nhưng cô tin rằng nếu cố gắng sẽ đạt được điều mình mong muốn. Và theo đuổi điều mình thích thì dù có muộn một chút cũng không sao. Những lúc nghỉ ngơi sau giờ học căng thẳng, cô bất giác nghĩ đến Dương. Nửa vì cậu ấy cũng ôn thi lại giống mình, nửa vì không biết sức khỏe cậu ấy đã tốt lên chưa. Ni thử tìm kiếm tên Dương trong danh sách bạn bè của mình, và nick cậu đang sáng. Dù đã kết bạn trên mạng xã hội từ rất lâu nhưng họ chưa từng liên lạc với nhau. Không nghĩ ngợi nhiều, cô liền chủ động nhắn tin hỏi thăm Dương, bất ngờ là cậu trả lời lại ngay. Hai người trò chuyện hồi lâu, cho nhau những lời hỏi han và động viên. Càng nói chuyện Ni càng cảm thấy Dương không quá lạnh lùng như bề ngoài, cậu nhắn tin rất ngắn nhưng vẫn vô cùng thú vị.

Một ngày đầu hè oi bức, Ni bỗng nhận được tin nhắn của Dương: “Nóng quá. Nhà tớ có quán nước, cậu muốn đến không?”. Dĩ nhiên là Ni không chần chừ mà đồng ý ngay. Dương gửi địa chỉ cho Ni, cô nàng nhìn địa chỉ mà tròn mắt ngạc nhiên.

Từng học chung với nhau lâu như vậy nhưng giờ Ni mới biết nhà của họ chỉ cách nhau một con đường. Quán nước của mẹ Dương nằm khuất trong một con hẻm, được bao xung quanh bởi nhiều cây cảnh và những khóm cúc họa mi, thược dược, hương thảo, bạc hà và nhiều loại cây khác được cắt tỉa chăm chút gọn gàng. Khách ở đây không quá nhiều, chủ yếu là các dì các cô đến uống trà hay cà phê tám chuyện, cũng có vài anh chị đến để mua hoa. Thấy Ni đến, mẹ Dương hiền từ kéo cô ngồi xuống ghế.

“Đây là lần đầu thằng Dương nhà bác mời bạn đến chơi đấy! Nó ít nói nên bác còn sợ nó không có bạn cơ”.

Dương từ trên lầu xuống, Ni thấy liền vẫy tay chào, cậu cũng cười hiền đáp lại. Dương hỏi Ni muốn uống gì, cô nàng lém lỉnh cười: “Cho tớ gọi loại mà cậu thấy hợp với mùa hè đi”. Một lúc sau, Dương cầm trên tay hai cốc soda vị bạc hà, bên trên còn trang trí thêm một vài lá bạc hà tươi trông vô cùng mát mắt. Hai mắt Ni lập tức sáng lên, cô không ngại ngùng uống một ngụm lớn, sau đó vì lạnh quá mà hít hà kêu lên. Dương bật cười thành tiếng, làm cô nàng ngơ ngác.

“Lần đầu tớ thấy cậu cười như vậy đó, trông rất ưa nhìn nha!”. Không chờ cậu đáp lại, Ni nói tiếp: “Cậu toàn làm tớ ngạc nhiên
thôi, vì trùng hợp thật đấy, tớ thật sự rất thích vị bạc hà”.

Có vẻ hơi bất ngờ trước lời khen của Ni nên Dương bị “đơ” mất vài giây, sau đó cậu gãi đầu cười.

“Cũng không trùng hợp lắm đâu, vì trước đó tớ thấy cậu hay ăn kẹo bạc hà, nên đoán rằng cậu cũng sẽ thích uống nước vị này”.

Hóa ra cậu bạn luôn ít nói và trầm tĩnh lại tinh tế đến vậy. Sao Ni không phát hiện ra sớm hơn chứ! Dần dà, Ni trở thành khách quen của quán nhà Dương, đôi khi mẹ Dương còn không lấy tiền hay còn cho cô vài khóm hương thảo và bạc hà thơm lừng về làm quà. Hai người càng ngày càng thân thiết. Lúc rảnh, Dương sẽ đi học võ để rèn luyện sức khỏe, Ni tò mò đòi đi theo ngồi xem. Ni thầm nghĩ Dương mà mập lên chút nữa thì cũng sẽ đẹp trai lắm đây, bởi vì cậu hơi cao và gầy. Họ cùng nhau tản bộ, thi thoảng ghé lại mấy tiệm bánh trái ven đường vì Ni thích đồ ngọt. Cô nàng vừa gặm chiếc bánh chuối chiên vừa nói với cậu có khi bọn họ từng lướt qua nhau rồi cũng nên. Dương cười, rồi thản nhiên nói dĩ nhiên là như thế, và rất nhiều là đằng khác. Cậu từng gặp Ni ở tiệm tạp hóa, công viên gần nhà hay thậm chí thấy Ni khi đang dừng đèn đỏ vô số lần. Dù Ni có đeo khẩu trang thì cậu vẫn nhận ra cô nàng với chiếc xe Cup xanh cùng dáng người nhỏ nhắn hoạt bát. Những lúc nghe Dương kể, Ni lại vỗ mạnh vào vai cậu với vẻ mặt đầy nuối tiếc.

“Sao cậu thấy tớ mà không gọi một tiếng chứ? Biết đâu chúng ta thân nhau sớm hơn!”. Dương cười nhẹ, đùa:

“Tớ sợ ồn ào đó!”.

“Cậu giỡn mặt tớ hả?”, Ni chống nạnh quát nhẹ. Rồi cả hai cùng cười, tiếng cười hòa vào tiếng nắng làm ửng hồng cả một góc phố.

* * *

Kì thi đại học ngày càng đến gần, nhưng vì đã có kinh nghiệm nên cả Dương và Ni đều thấy khá nhẹ nhàng và chỉ tập trung ôn những câu hỏi nâng cao. Có hôm Ni ghé nhà Dương chơi nhưng cậu không có nhà, hỏi ra mới biết Dương đi ship hoa cho mẹ. Thế là Ni vừa ngắm hoa vừa ngồi trò chuyện với mẹ Dương.

“Hoa thược dược thằng Dương trồng đấy! Nó suốt ngày tỉa cành tưới nước, chăm chút kĩ lắm. Còn bảo rằng sẽ tặng cho người quan trọng nữa!”.

Một lúc lâu, gương mặt bà bỗng trở nên đượm buồn.

“Dương nhà bác bị bệnh từ năm lớp 7, khi ấy nó phải nghỉ học một năm để chạy chữa. Thằng bé ít nói nhưng ngoan lắm, mỗi tội nó chẳng bao giờ kêu đau, cũng không khóc như những đứa trẻ khác. Sau khi bệnh tình đỡ hơn thì nó đi học lại, nhưng thằng nhỏ vốn đã ít nói, nay lại càng trầm tính hơn. Có cháu làm bạn với nó thế này, bác mừng lắm!”.

Bỗng chốc Ni cảm thấy trái tim nghẹn lại như có ai bóp chặt. Lúc này cô chợt nhận ra, cậu bạn ấy thật mạnh mẽ và kiên trì biết bao nhiêu. Trên đường về, vì tâm trí còn đang nghĩ đến những lời kể của mẹ Dương mà Ni không kịp tránh một chú mèo nhỏ, ngã nhào. Chiếc xe đạp đáng thương méo cả vành. Cô khập khiễng đứng dậy, nhưng hình như mắt cá chân bị trẹo mất rồi. Bỗng Dương từ đâu xuất hiện, phủi bụi đất trên quần áo và tay Ni, hàng lông mày nhíu lại: “Ngốc, mắt mũi để đâu thế”. Cậu ngồi khom xuống, ra hiệu cho cô leo lên lưng mình. Thì ra cánh tay của Dương cũng rất chắc chắn, vững vàng. Nơi này cách nhà cậu không xa, Dương để Ni xuống, rồi vội chạy lấy hộp sơ cứu. Cậu ngồi xuống trước mặt Ni, nhẹ nhàng sát khuẩn rồi băng vết thương lại cho cô nàng. Bỗng nhiên Ni muốn khóc, rơm rớm nước mắt. Dương thấy vậy thì luống cuống, lo lắng hỏi:

“Sao cậu khóc, tớ làm đau cậu sao?”.

“Không có, tớ thấy cảm động thôi”.

“Cảm động vì điều gì?”.

“Cảm động vì trở thành bạn của cậu”. Nói xong Ni lại nhoẻn miệng cười. Câu nói ấy làm hai tai Dương đỏ ửng.

Và rồi ông trời không phụ lòng người, ngày nhận kết quả, Ni vỡ òa ôm chầm lấy Dương trong vui mừng. Cả hai đều trúng tuyển vào ngôi trường mà mình mong muốn. Ni theo ngành Báo để theo đuổi đam mê viết lách của mình, còn Dương vẫn vào Y dược Hà Nội, chỉ là năm nay cậu đỗ hẳn ngành Y khoa. Những ngày rảnh rỗi chờ nhập học, Ni tranh thủ nghĩ ngợi để viết tiếp truyện mạng, lần này cô nàng không tạo hình mẫu một chàng hoàng tử giàu có, đẹp trai, lãng mạn nữa, vì cô nhận ra nếu hoàng tử có hơi ít nói một chút nhưng dịu dàng tinh tế, lại còn học giỏi thì cũng rất ngầu.

* * *

Dương phải ra Hà Nội để nhập học trước Ni mười ngày. Đã quen với việc gặp Dương thường xuyên nên chỉ cần nghĩ đến điều ấy và cả chuyện bọn họ “kẻ Bắc người Nam” thì cô nàng thấy vô cùng ủ rũ. Trước hôm đi, Dương rủ Ni đạp xe dạo quanh công viên. Nhìn gương mặt buồn buồn của Ni Dương thấy lòng như thắt lại. Bỗng nhiên Dương quẹo xe, bảo Ni đi theo mình. Hóa ra Dương lại đạp về nhà cậu. Gió như đang nhảy nhót trên mái tóc đã dài hơn của Dương. Cậu nói Ni đứng chờ một lúc, rồi cậu chạy vội ra với chậu hoa nhỏ trên tay, là hoa thược dược. Dương từng muốn tặng chậu hoa ấy cho người quan trọng, và giờ đây nó đang nằm gọn trong lòng Ni. Cô nàng cười tủm tỉm, lấy trong tay áo ra vài viên kẹo bạc hà dúi vào tay Dương: “Mai ra Hà Nội sẽ ngồi máy bay lâu hơn, cho cậu nhiều chút! Ráng giữ sức khỏe đó”. Dương im lặng không đáp.

Một lúc sau, Ni nghe thấy tiếng nói trầm ấm của người bên cạnh, những sợi tóc ngắn tung bay trên vầng trán lấm tấm mồ hôi của cậu: “Biết không Ni? Vô số lần tớ muốn gọi tên cậu, bắt chuyện với cậu khi vô tình gặp cậu, hay cả ở trên lớp nữa. Nhưng tớ không dám bước vào cuộc sống của ai, vì lỡ một ngày nào đó tớ rời đi, có lẽ họ sẽ buồn. Trong ấn tượng của tớ, khi nào cậu cũng lan tỏa những điều tích cực, bởi vậy có lần thấy cậu khóc, tớ rất khó chịu. Tớ sẽ cố gắng rèn luyện để mạnh mẽ hơn, để mọi người không lo lắng về tớ. Tuy chúng ta thân nhau chưa lâu, nhưng tớ mong rằng mùa hè năm nay và nhiều năm sau, vẫn được nhận nụ cười và viên kẹo bạc hà của cậu”.

Hai má Ni nóng ran, trong mắt chỉ còn người con trai trước mặt. Dương âm thầm xuất hiện trong cuộc sống của Ni, rồi dần trở thành một người vô cùng quan trọng. Người ấy cho cô biết không hoàn hảo cũng có thể là một hoàng tử.

XUÂN QUỲNH - Minh họa: XUÂN LỘC

Bình luận (0)
thông tin tài khoản
Được quan tâm nhất Mới nhất Tặng sao cho thành viên

    Đáp án: