Đã bao lâu rồi, kể từ những mùa hạ ngày xưa...

Thứ năm, 08/04/2021 09:38 (GMT+7)

Tháng năm là những cơn mưa đầu hè nặng hạt. Mưa rơi lắc rắc trên bậc thềm, lộp bộp trên mái ngói, rồi đổ ào ào trên khoảng sân trước nhà làm dịu đi cái nóng nực của những ngày nắng hạ chói chang.

Và cơn mưa đầu mùa ấy chợt đưa tôi về với kí ức của những mùa hạ đã cũ…

Ngày hạ cũ của tôi gắn liền với cậu bạn bàn bên. Là hôm ánh nắng hiền hoà dịu êm, tôi và cậu huyên thuyên biết bao chuyện buồn vui của hai đứa. Là khi những cơn mưa đầu hè chợt đến, cậu và tôi cùng nhau đi dưới một chiếc ô. Ánh nắng của mùa hạ năm ấy luôn phảng phất nụ cười tươi, tiếng ve kêu năm ấy râm ran hoà cùng giọng nói trầm và ấm áp. Và mùa hè, hay chăng cũng là những ngày mưa buồn ngắm thành phố qua ô cửa máy bay, đôi mắt cũng ướt nhoè vì biết ngày gặp lại cậu cũng thật xa. Hình ảnh của cậu là vẫn đọng mãi trong kí ức tôi, âm ỉ và dai dẳng. Và liệu mùa hè năm cuối cấp, thấy chiếc bàn đôi giờ đây chỉ còn một người, cậu có nhớ những kỉ niệm của hai đứa hay không…

Ngày hạ cũ của tôi âu cũng là những mùa chia tay. Tôi nhớ xiết bao cái nắng hiền hoà ngây ngô như đôi mắt tụi học trò khi bước vào ngôi trường mới, ngại ngùng tặng nhau cái bắt tay làm quen. Tôi nhớ những ngày đầu hè khi mùa thi vừa kết thúc, cả đám bạn rủ rê đi ăn liên hoan dẫu trời có nắng chói chang đến cỡ nào. Và tôi nhớ những cơn mưa đầu hạ lắc rắc rơi cùng giọt nước mắt lăn dài trên má vào ngày học cuối cùng năm ấy. Tôi nhớ cái ôm siết chặt của đứa bạn thân, nhớ cái cảm giác sẽ chẳng bao giờ được khoác lên mình chiếc áo trắng tinh khôi này nữa, nhớ nhành phượng đỏ thắm cũng đượm nỗi buồn chia tay của tuổi học trò. Những ngày tháng ấy, nắng hạ là sắc màu của yêu thương, của chân thành và của những mối tình thật sâu đậm.

Ngày hạ cũ của tôi còn là những ước mơ của tuổi thơ. Là ngày ánh nắng nhuộm vàng ươm trang truyện đang viết dở, là những ngày tập tành viết lách, là cảm xúc hạnh phúc vỡ oà khi bài viết đầu tiên được đăng. Ngày hạ cũ là những ngày phóng tầm mắt ra xa từ hành lang tầng 5 của trường trung học, ngắm nhìn những đám mây lững lờ trôi mà thả hồn vào những mộng mơ tuổi mới lớn. Có khi tôi mơ được trở thành cô giáo dạy Văn với tà áo dài thướt tha trên bục giảng, say sưa giảng một bài thơ. Có khi tôi mơ được trở thành một nhà văn với những cuốn tiểu thuyết lãng mạn. Lắm lúc, giấc mơ lại thu bé thành ước nguyện sống một cuộc đời thật hạnh phúc, bình yên mà thôi. Và thế là những ngày hạ cũ đong đầy những ước mơ, những ước mơ thật bình dị, giản đơn nhưng luôn thật đẹp mỗi khi nhớ về.

Và bây giờ đây, khi cuộc sống bộn bề những lo toan, mệt nhoài vì áp lực của công việc, đôi lúc tôi lại nhớ về những mùa hạ đã qua. Đã bao lâu rồi kể từ khi một tuổi thơ thật đẹp rời xa? Đã bao lâu rồi kể từ khi lòng tôi chẳng còn đầy ắp những vui buồn và mơ mộng?

Đã bao lâu rồi, kể từ những mùa hạ ngày xưa...

NHẬT ÁNH

Bình luận (0)
thông tin tài khoản
Được quan tâm nhất Mới nhất Tặng sao cho thành viên

    Đáp án: