Tản văn: Lá thư chưa gửi

Thứ ba, 03/06/2025 19:55 (GMT+7)

Cô đưa tay cầm cây bút lên, đặt lại ngay ngắn trên bàn cho cậu, rồi khẽ nói: "Cẩn thận nhé, gió dễ cuốn mất những điều quan trọng lắm đấy!".

Tản văn: Lá thư chưa gửi- Ảnh 1.

Mỗi lá thư, Nam đều mở đầu bằng một lời chào đơn giản: "Lan à…" - câu nói mà ngoài đời Nam chưa từng dám thốt ra - Ảnh minh họa tạo bởi AI

Sáng thứ hai đầu tuần, tiếng chuông báo thức chói tai vang lên, kéo Nam ra khỏi giấc ngủ chập chờn. Cậu vươn vai, uể oải mở mắt. Ngoài trời, mưa bụi giăng mờ khung cửa sổ. Nam thở dài, thầm nghĩ: "Giá mà được ngủ thêm một chút thì tốt biết mấy".

Nhưng đâu còn sự lựa chọn. Năm học cuối cấp không cho phép cậu chểnh mảng. Kỳ thi tốt nghiệp THPT đang tới gần. Có những đêm Nam thức đến 3h sáng để luyện đề, rồi sáu giờ lại phải bật dậy đến lớp. 

Thời gian trôi nhanh, còn sức lực thì ngày một hao mòn. Cậu cảm thấy mình như một cỗ máy học tập - mệt mỏi nhưng vẫn phải vận hành.

Sau khi vệ sinh cá nhân và ăn vội ổ bánh mì trứng mẹ để sẵn trên bàn, Nam khoác chiếc áo mưa cũ kỹ rồi phóng xe tới trường. Mưa phùn se lạnh phả vào mặt khiến cậu tỉnh táo hơn đôi chút. 

Vừa đến cổng, chuông trường cũng vừa điểm. Nam vội vã len qua đám bạn, bước nhanh đến chỗ ngồi quen thuộc ở dãy gần cửa sổ.

Bạn cùng bàn của Nam là Lan - lớp phó học tập - người luôn được thầy cô tin tưởng và bạn bè yêu quý. Tính cách cởi mở, hoạt bát, lại luôn sẵn lòng giúp đỡ người khác khiến Lan trở thành cái tên quen thuộc và dễ gần trong mắt mọi người. Ngay cả Nam - một người hướng nội và ít giao tiếp - cũng thấy thoải mái khi ngồi cạnh cô.

Lan trong mắt Nam giống như một đoạn nhạc mùa thu: nhẹ nhàng, trong trẻo mà day dứt. Cô ấy không phải kiểu người nổi bật nhất lớp, nhưng luôn khiến người khác ngoái nhìn. Mái tóc đen dài, thường buộc gọn sau gáy, lúc nào cũng phảng phất hương dầu gội dịu nhẹ. 

Ánh mắt Lan long Lanh như mặt hồ sau cơn mưa, lúc dịu dàng, lúc xa xăm, khiến Nam không ít lần lặng lẽ nhìn theo mà không dám chạm đến.

Lan luôn đến lớp sớm hơn mọi người, ngồi vào chỗ và bắt đầu giở sách chuẩn bị bài cho các tiết sắp tới. Nhác thấy Nam xuất hiện, cô ngước mặt lên và mỉm cười chào hỏi: "Chào Nam nhé!".

Nụ cười của Lan là một điều gì đó rất riêng - nhẹ nhàng, ấm áp, và đủ sức khiến Nam phải ghi nhớ. Trong mắt cậu, đó chính là nét nổi bật khiến Lan khác biệt so với những cô gái khác. Dù nụ cười ấy lặp đi lặp lại mỗi ngày, nhưng lần nào nhìn thấy, Nam cũng cảm thấy tim mình khẽ chệch một nhịp, như thể đó là lần đầu.

Cậu bối rối, lúng túng quay mặt đi hướng khác để che giấu cảm xúc. Nhưng rồi, nhận ra hành động của mình có phần vụng về và thiếu lịch sự, Nam khẽ nhếch môi, cất giọng nhỏ đến mức chính cậu cũng khó nghe rõ: "Chào buổi sáng Lan nhé!".

Nói rồi, Nam vội cúi đầu, lôi tập sách ra khỏi cặp, cố tình chăm chú vào trang giấy để tránh ánh mắt của Lan. Thế nhưng, trong lòng cậu vẫn không ngừng vang lên âm vang của nụ cười ban nãy - dịu dàng và khiến người khác thấy bình yên lạ thường.

Nam là thế, nhút nhát và dễ ngại ngùng. Đã không ít lần, cậu thấy chán ghét chính bản thân mình vì sự rụt rè ấy. Cũng chính vì tính cách đó mà Nam đã bỏ lỡ nhiều cơ hội, cả trong học tập lẫn cuộc sống.

Nam không có bạn thân. Những người xung quanh chỉ dừng lại ở mức xã giao - đôi ba câu chuyện phiếm trên lớp, vài lần đùa vui trong giờ ra chơi, rồi ai lại về với thế giới của người nấy. Không hẹn hò, không tụ tập.

Nam thu mình trong thế giới riêng, nơi có sách vở làm bạn và tiếng chim ngoài cửa sổ làm nhạc nền. Cậu không thấy cô đơn, nhưng đôi lúc cũng tự hỏi: "Liệu mình có đang sống quá lặng lẽ không?".

Trong giờ ra chơi, khi cả lớp ồn ào cười nói, Nam chỉ cúi đầu đọc sách hoặc lặng lẽ nhìn ra sân trường. Có người bảo Nam lạnh lùng, có người nói Nam lập dị. Nhưng sự thật là Nam chỉ không biết phải bắt đầu một cuộc trò chuyện như thế nào. Nam sợ ánh nhìn của người khác, sợ mình nói sai, sợ trở thành trung tâm của sự chú ý.

Nam có một thế giới riêng - yên tĩnh, nhẹ nhàng, nơi có sách, có nhạc buồn, và có những dòng thư chưa gửi. Thế giới ấy càng chật chội hơn từ khi Lan xuất hiện.

Nam thích Lan từ lâu, nhưng chưa từng dám nói. Mỗi lần lén nhìn Lan, tim Nam lại đập nhanh, mặt đỏ bừng, và lời nói như nghẹn lại nơi cổ họng. Thay vì thổ lộ, Nam chọn cách viết. Những lá thư đầy cảm xúc, nhưng lại không bao giờ được trao tay.

Mỗi khi có điều gì muốn nói với Lan, Nam lại rút từ ngăn bàn ra một tờ giấy trắng tinh, đặt nó ngay ngắn trên bàn, rồi ngồi yên thật lâu, ngón tay khẽ gõ lên mặt giấy. Nam không viết vội. Bao giờ cũng vậy, cậu luôn suy nghĩ rất kỹ trước khi để ngòi bút chạm vào mặt giấy, như thể từng chữ viết ra đều mang theo một phần trái tim mình.

Tiếng bút bi lướt nhẹ qua mặt giấy nghe thật êm. Không có tiếng ồn, chỉ có tiếng gió lùa qua cửa sổ và nhịp tim thỉnh thoảng lỡ một nhịp. Mỗi lá thư, Nam đều mở đầu bằng một lời chào đơn giản: "Lan à…" - câu nói mà ngoài đời Nam chưa từng dám thốt ra.

Nam không dùng những lời lẽ hoa mỹ, chỉ kể về những điều nhỏ nhặt: hôm nay Lan buộc tóc kiểu khác, cười nhiều hơn mọi khi, hay chỉ đơn giản là cô ấy đã giúp một bạn trong lớp nhặt sách rơi. Nhưng từng dòng, từng chữ đều chứa đựng sự quan sát tỉ mỉ và cảm xúc chân thành mà Nam chưa từng dám thể hiện ngoài mặt.

Viết xong, Nam luôn đọc lại ít nhất hai lần. Có lúc cảm thấy chữ mình vụng về, lại vò tờ giấy thành cục rồi thả vào ngăn kéo, nằm đó lẫn lộn với bao lá thư khác chưa một lần đến được tay người nhận.

Mỗi bức thư, với Nam, là một lần giải thoát cảm xúc, và cũng là một lần thắt lòng. Nam viết không phải để mong hồi đáp. Nam viết để giữ một phần Lan trong thế giới của riêng mình, nơi mà mọi lời yêu thương đều được cất giữ an toàn dưới đáy ngăn bàn.

Nam đã từng nhiều lần cầm bức thư trong tay, siết chặt lá thư đã nhàu mép, mắt khẽ nhìn gương mặt khả ái bên cạnh mà chẳng thể cất lời.

Nam tưởng tượng đủ mọi tình huống: "Nếu Lan mỉm cười và nhận lấy thì sao? Nếu cô ấy lặng im và quay lưng đi thì sao? Nếu cô ấy đưa thư cho bạn bè xem? Nếu cả lớp cười ầm lên?"… Những viễn cảnh chưa từng xảy ra lại hiện rõ mồn một trong đầu, khiến tay Nam run lên, mồ hôi rịn ra nơi lòng bàn tay.

Đã có lần Nam đặt thư vào ngăn bàn của Lan vào buổi sớm, rồi cả tiết học đó tim đập như trống. Nhưng đến giờ ra chơi, khi thấy Lan đưa tay xuống ngăn bàn, Nam giả vờ hỏi mượn sách, nhanh tay rút lá thư lại như một kẻ trộm chính cảm xúc của mình.

Cứ thế, ngày này qua ngày khác, lá thư mãi chỉ nằm trong túi áo, trong ngăn bàn, hay trong cặp sách. 

Nam do dự không chỉ vì sợ bị từ chối, mà còn vì sợ đánh mất một điều gì đó mong manh - cái khoảng cách dịu dàng giữa hai người, cái cảm giác được ngắm nhìn một điều đẹp đẽ, lấp lánh mà không bị ai chối từ.

Với Nam, đưa lá thư không chỉ là một hành động. Nó là cả một lần đánh cược với chính trái tim mình.

Chiều muộn. Lớp học vắng dần sau giờ tan trường, chỉ còn lại Nam ngồi một mình ở góc bàn quen thuộc cạnh cửa sổ. Ánh nắng cuối ngày nhuộm vàng trang giấy trắng trước mặt. Cậu khẽ nghiêng đầu, tay cầm bút chậm rãi viết những dòng đầu tiên: "Lan à, hôm nay cậu cười rất tươi. Tớ đã muốn thổ lộ với cậu, nhưng lại…".

Nam ngừng bút, mắt dõi theo những chiếc lá bay ngoài sân rồi nhìn lại dòng chữ còn dang dở. Tim cậu đập nhanh, không hiểu vì cảm xúc đang dâng lên hay vì một nỗi lo lắng mơ hồ. Cậu cắn nhẹ môi dưới, tay chạm vào mép giấy, định viết tiếp thì…

- "Nam ơi?"

Tiếng gọi ấy làm cậu giật mình đến mức đánh rơi cả cây bút. Lan, không biết từ lúc nào, đã đứng ngay sau lưng, đầu nghiêng nhẹ nhìn xuống trang giấy trên bàn.

Không còn kịp che giấu gì nữa, ánh mắt Nam hoảng hốt, tay cuống cuồng gấp tờ giấy lại nhưng run đến mức không làm được. Tai cậu nóng bừng, mặt đỏ như thể có ai bật lửa dưới da. Cậu ú ớ: "Tớ… tớ chỉ đang viết linh tinh thôi mà…".

Lan không nói gì, chỉ mỉm cười. Nụ cười dịu dàng nhưng cũng khiến Nam muốn chui xuống đất trốn. Cô đưa tay cầm cây bút lên, đặt lại ngay ngắn trên bàn cho cậu, rồi khẽ nói: "Cẩn thận nhé, gió dễ cuốn mất những điều quan trọng lắm đấy!".

Nói xong, cô quay đi, bước ra cửa lớp. Chỉ còn lại Nam, tim đập dồn dập, ánh mắt dán chặt vào cánh cửa vừa khép lại. Tờ giấy vẫn nằm đó, nửa viết, nửa không, nhưng cảm xúc trong cậu thì đã trào ra không thể thu lại được nữa.

Bình luận (0)
thông tin tài khoản
Được quan tâm nhất Mới nhất Tặng sao cho thành viên

    Đáp án: