Vui lòng nhập Email
Email Không đúng định dạng
Vui lòng nhập Họ & Tên.
Chào các bạn,
Số báo này đến tay các bạn, Hội nghị những người viết trẻ TP.HCM, Lần thứ V, năm 2024 và chương trình giao lưu giữa các cây bút trẻ TP.HCM với các cây bút trẻ, sinh viên Đại học An Giang cũng sắp diễn ra. Những vấn đề về cuộc sống của các bạn trẻ ngày nay, thời đại số, những trăn trở về tương lai… có là đề tài hấp dẫn trong các sáng tác văn chương? Làm sao để các bạn nuôi dưỡng niềm đam mê viết lách? Tất cả sẽ được trao đổi trong cuộc gặp gỡ này.
Miền Tây Nam Bộ, trong đó có tuổi teen An Giang xuất hiện khá nhiều trên báo Mực Tím, nhất là sự trong trẻo, chân chất… của các bạn trong từng góc ảnh, trong từng câu chuyện… Mực Tím xin được giới thiệu đến bạn đọc một sáng tác mới của Đỗ Thị Thanh Thảo, thành viên CLB Văn học trẻ An Giang.
Mời các bạn cùng thưởng thức!
Bầu trời trong xanh nhả từng hạt nắng vàng như phủ phép khắp thành phố, làm cho An Giang giữa những ngày gió bấc trở nên ấm đến lạ.
Tôi từng nghe người ta nói, đôi khi thích một thành phố, không phải vì nó đẹp mà vì ở đó có một người, đôi khi rời xa một thành phố không phải vì ghét nó, mà vì muốn quên đi một đoạn hồi ức. Thế nhưng có những chuyện như vết sơn tường, đâu phải muốn quên là quên.
Mọt Sách và Nữ Cường là bạn thân nhất của tôi, Mọt Sách tên Bình An, Nữ Cường tên Thanh Phương.
Nếu nói về tình bạn thì ba đứa tôi là một bộ ba hoàn hảo, nhưng nếu nói về một thứ tình cảm khác thì hai người họ là một thế giới riêng, một thế giới đẹp đến bình yên nhưng lại đầy hối tiếc.
Mọt Sách là một tên cuồng sách, tôi quen biết cậu ấy ở thư viện, khi chúng tôi cùng lúc muốn mượn quyển Đắc nhân tâm và Mọt Sách đã nhường cho tôi.
Đối với Mọt Sách thì sách như vàng như ngọc, nên nói đến cái gì cậu cũng biết, từ ngôn tình đến học thuật cậu ấy luôn nắm trọn trong lòng bàn tay.
Chính vì điều đó mà cậu ấy học rất giỏi, thứ hạng lần nào cũng đứng nhất lớp, và vì quá cuồng sách nên tôi đã ưu ái cho cậu một biệt danh như thế.
Trái ngược với Mọt Sách, Nữ Cường học rất tệ, đó là biệt danh mà tôi đặt cho nhỏ.
Nhỏ là bạn thuở nhỏ của tôi, sở dĩ gọi như vậy vì Phương có tính cách chẳng ăn nhập với cái tên gì cả, mạnh mẽ, dứt khoát và thoải mái trong mọi chuyện, vô cùng giống một đứa anh em của tôi. Nữ Cường và Mọt Sách quen nhau thông qua tôi.
Cũng giống như tôi, Mọt Sách không xem nhỏ là con gái, lúc nào cũng anh em sống chết có nhau. Mà có trong hoạn nạn gì đâu, toàn là những lúc ăn vụng, chơi game trong giờ học, thậm chí có lúc hai đứa nó cúp tiết để SP mấy trận liên quân.
Một đứa học giỏi như Mọt Sách tôi sợ có ngày sẽ bị Nữ Cường làm hư, thế nhưng cuộc sống là một trò chơi đánh đố, chúng ta đâu biết đến những gì chờ đợi phía sau. Mọt Sách không bị Nữ Cường làm hư, mà bị "bà cô" này làm cho nhung nhớ cả một đời.
Có lẽ tôi sẽ không xem nhỏ là con gái khi nó bắt đầu thích Mọt Sách, và có lẽ Mọt Sách vẫn chỉ xem Nữ Cường như anh em nếu như ngày đó nhỏ không lén lút nắm tay người ta trong rạp chiếu phim.
Cái nắm tay mà Mọt Sách biết không phải là cái nắm tay của tình bạn bình thường. Kể từ ngày hôm đó, nhỏ và Mọt Sách như chú cuội với cung trăng, như hoa hướng dương tìm thấy ánh nắng của mình. Họ luôn bên cạnh nhau, bình dị, yên ổn.
Dù vậy họ vẫn không nói với nhau điều gì, có lẽ giữa họ đã âm thầm đan một sợi chỉ đỏ, âm thầm thấu hiểu đối phương. Có những yêu thương không cần phải cất thành lời, đôi khi ánh mắt, nhịp tim là cách trả lời tốt nhất.
Cuộc sống là những điều không thể biết trước, chính vì không biết trước nên mới khiến ta mong đợi, chính vì không thể biết trước nên mới khiến ta đau lòng.
Những ngày của Mọt Sách và Nữ Cường trôi qua bình yên đến khi Nữ Cường nghỉ học tận một tuần, chúng tôi cố gắng liên lạc với nhỏ bằng mọi phương thức nhưng đều vô dụng.
Hôm đó khi vào lớp học với tinh thần mệt mỏi, tôi và Mọt Sách nhận được một tin động trời: Nữ Cường nhập viện.
Nghe được hung tin, tôi và Mọt Sách không còn tinh thần để học, đợi đến giờ về, tôi với nó một đứa như bay, một đứa như nhảy phóng thẳng đến bệnh viện.
Đến nơi, chúng tôi thấy trên giường bệnh không còn là một Nữ Cường vô tư, hoạt bát như mọi ngày nữa. Khuôn mặt hồng hào của nhỏ tái xanh, môi khô đến nứt nẻ, cả người gầy đi rất nhiều.
Thấy chúng tôi, nhỏ lại tươi cười như mọi ngày, rồi cứ tưởng chỗ này không phải là bệnh viện mà là quán cà phê cho mấy đứa chúng tôi tán gẫu.
Được vài câu về chuyện lớp học, bài vở mấy ngày nhỏ nghỉ thì tôi ra ngoài, tôi biết có người còn rất nhiều chuyện muốn nói riêng với Nữ Cường.
Bầu không khí trong bệnh viện lúc ấy vô cùng ngột ngạt, toàn mùi thuốc khử trùng, khó chịu, tôi đến lan can hít thở để ngọn gió bấc nhẹ nhàng lướt qua tóc, có một chút lạnh, nhưng lại dễ chịu vô cùng.
Chưa được bao lâu thì tôi thấy Mọt Sách bước ra, mắt nó đỏ hoe, ướt đẫm, không nói không rằng, một mình chạy xe ra cổng bệnh viện.
Tôi không hiểu đầu đuôi gì chạy vào phòng bệnh hỏi Nữ Cường thì thấy nhỏ cũng khóc. Nhỏ đưa cho tôi mẩu giấy, nói là viết cho Mọt Sách, còn dặn tôi khi nào đến lúc mới đưa cho cậu ấy.
Sau này khi mọi chuyện đã lắng xuống, tôi hỏi Mọt Sách mới biết Nữ Cường bị bệnh máu trắng, phải ra nước ngoài điều trị. Hôm đó cũng là sinh nhật nhỏ, thế mà tôi lại quên, nhưng Mọt Sách thì đợi ngày đó từng giây từng phút.
Sau khi Nữ Cường nói với Mọt Sách sẽ ra nước ngoài điều trị, có thể là rất lâu mới trở về thì cậu ta không nói lời nào, đầu tiên là như bị đóng băng, sau đó mắt ươn ướt nhìn Nữ Cường rồi lấy trong ba lô ra một móc khóa hình cỏ bốn lá.
Cậu ta nói cỏ bốn lá tượng trưng cho may mắn, cho ước nguyện. Cậu ta bảo Nữ Cường ước, hai điều ước đầu Nữ Cường nói to, dõng dạc: "Điều ước thứ nhất, ước cho Mọt Sách sống thật hạnh phúc"; "Điều ước thứ hai, ước cho Mọt Sách trọn đời bình an"; điều ước thứ ba, nhỏ không nói, chỉ ghi vào mẩu giấy nhỏ.
Mọt Sách hỏi tại sao không ước cho mình điều gì, nhỏ trả lời tỉnh bơ: "Điều ước nên dành cho người còn thời gian, còn mình thì...", nhỏ chưa kịp nói hết câu Mọt Sách đã bỏ đi. Tôi không biết nhỏ có thấy không, nhưng tôi nhớ đến đôi mắt đỏ hoe của Mọt Sách khi đó...
Thời gian trôi qua cũng được bốn năm, tôi đã không còn chờ Nữ Cường nữa, có lẽ trong thâm tâm tôi đã nhận ra nhỏ sẽ không trở về nữa, nhưng Mọt Sách thì vẫn đợi.
Thời điểm Nữ Cường ra nước ngoài được một năm thì Mọt Sách đi du học, thỉnh thoảng tôi và cậu ấy có nói chuyện với nhau, nhưng chúng tôi đều tránh nhắc đến Nữ Cường.
Nhưng không hiểu sao hôm nay Mọt Sách lại gọi cho tôi, sau khi hỏi thăm về cuộc sống đối phương, giọng Mọt Sách đột nhiên trầm xuống: "Không biết bây giờ nhỏ ra sao?".
Tôi biết nó nói đến ai, im lặng một lúc rồi tôi trả lời: "Vẫn chẳng ra dáng con gái tí nào chứ sao?".
Đầu dây bên kia bật cười, lại hỏi: "Hôm đó... nhỏ có đưa cho mày cái gì không?".
Nhớ đến mẩu giấy bao năm qua tôi vẫn cất trong một chiếc hộp nhỏ, giờ màu trắng của giấy đã ngả vàng, trong đó là những hàng chữ nguệch ngoạc.
Nhìn thấy hàng chữ ấy, nước mắt tôi rơi lã chã, tôi gắng điều chỉnh giọng lại, đọc thật rõ ràng: "Điều ước thứ ba, ước cho Mọt Sách sẽ quên Nữ Cường mãi mãi".
Nắng nhẹ nhàng dịu đi, tiếng gió xào xạc qua từng kẽ lá, tiếng nấc của kẻ đợi chờ khe khẽ vang lên, nhẹ nhàng nhưng đớn đau.
Tuổi Trẻ Sao
Thông tin tài khoản ngày
Tài khoản được sử dụng đến ngày | Bạn đang có 0 trong tài khoản
1 sao = 1000đ. Mua thêm sao để tham gia hoạt động tương tác trên Tuổi Trẻ như: Đổi quà lưu niệm, Tặng sao cho tác giả, Shopping
Tổng số tiền thanh toán: 0đ
Thanh toánVui lòng nhập Tên hiển thị
Vui lòng nhập Email
Email Không đúng định dạng
Vui lòng nhập mã xác nhận.
Vui lòng nhập Email
Email Không đúng định dạng
Mật khẩu không đúng.
Thông tin đăng nhập không đúng.
Tài khoản bị khóa, vui lòng liên hệ quản trị viên.
Có lỗi phát sinh. Vui lòng thử lại sau.
Vui lòng nhập Tên của bạn.
Vui lòng nhập Email
Email Không đúng định dạng
Mật khẩu phải có ít nhất 6 kí tự.
Xác nhận mật khẩu không khớp.
Nhập mã xác nhận
Đóng lạiVui lòng nhập thông tin và ý kiến của bạn
XVui lòng nhập Email
Email Không đúng định dạng
Vui lòng nhập Họ & Tên.
Vui lòng nhập Ý kiến của bạn.
Tối đa: 1500 ký tự
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đầu tiên bình luận