Vui lòng nhập Email
Email Không đúng định dạng
Vui lòng nhập Họ & Tên.
Chúng tôi gặp nhau lần đầu tiên ở phòng dụng cụ học tập. Hai lớp trưởng và một lớp phó được cử đi lấy dụng cụ, đồng thời kiểm tra xem có ống nghiệm hay chai lọ thủy tinh nào hư hỏng không, nếu có thì báo lại cho giáo viên phụ trách. Bảo đi trước, Thiên Ngân đi giữa và tôi đi liền kề phía sau.
Tôi để ý cổ tay Thiên Ngân có đeo một vòng tay được tết bằng len đỏ, ở giữa mặt dây là hình bông hoa tầm xuân được đính lên một cách tinh xảo. Khi Thiên Ngân giơ tay đỡ thùng các tông rỗng, trước ánh nắng rọi nhẹ vào cửa, mặt dây tỏa sắc hồng lấp lánh.
Bảo lịch kịch mang mớ dụng cụ ra khỏi tủ gỗ, nhìn hai đứa tôi rồi khẽ lắc đầu:
"Hai bạn ơi! Không có dụng cụ nào bị hỏng hết. Tụi mình có thể về lớp báo cáo với giáo viên. Phía sau còn một thùng nhỏ nữa, phiền bạn Hải Đăng lớp trưởng lớp 10A2 bưng phụ mình nha. À, còn một chậu cây khuất sau tấm rèm cửa, Thiên Ngân mang về lớp giúp Bảo nhé!".
Ngay khi cầm được chậu cây trên tay, Thiên Ngân thắc mắc hỏi:
"Cây gì thế Bảo? Mà ai lại đặt chậu cây trong phòng thí nghiệm chứ?".
"Mình không rõ là cây gì nữa nhưng nếu cứ tiếp tục để ở đây thì nó sẽ khô mất. Mình định mang về lớp chăm thử xem sao".
Có vẻ như Bảo là một người yêu thích cây cỏ. Tôi đoán thế. Vì có dạo tôi từng trông thấy cậu nhặt những chiếc lá bàng rụng ở bồn hoa trong khuôn viên trường và mỗi khi ghé vào lớp Bảo để thông báo một tin gì đó thì tôi luôn nhìn thấy một lọ hoa tươi đặt trang trọng trên bàn giáo viên. Hỏi ra mới biết Bảo đã tỉ mẩn lựa chọn loại hoa và cắm vào lọ mỗi ngày.
Khi chúng tôi vừa vào phòng thí nghiệm Hóa học, tiếng chuông báo mới reo vang. Tôi và Thiên Ngân mang dụng cụ trong thùng phân phát cho lớp của mình, trong lúc đó Bảo sẽ báo cáo tình hình kiểm tra cơ sở vật chất cho cô Loan - giáo viên dạy Hóa của cả hai lớp.
Trước khi bắt đầu tiết học, cô Loan điềm tĩnh nói:
"Vì đây là buổi thực hành diễn ra giữa hai lớp nên cô mong các em có thể giữ trật tự và thực hiện theo những điều cô yêu cầu. Đặc biệt là không tự tiện mở những lọ dung dịch khi chưa có sự đồng ý của cô. Nếu em nào có thắc mắc gì thì cứ mạnh dạn giơ tay hỏi nhé. Bây giờ chúng ta bắt đầu vào giờ thực hành!".
Đáp lại lời cô là những tiếng vâng dạ đồng thanh xen lẫn. Rồi những tiết mục ảo thuật với giấy quỳ tím được công diễn: nào khi cho quỳ tím tác dụng với axit citric (có trong nước cốt chanh) thì giấy quỳ sẽ hóa đỏ; nào khi nhỏ một vài giọt natri hidroxide lên giấy quỳ thì quỳ tím sẽ hóa xanh; nào khi nhúng quỳ tím vào trong dung dịch natri clorua thì giấy quỳ sẽ không đổi màu.
Những phép "biến hóa" này căn bản nảy sinh từ cơ sở khoa học, và có khi kết quả đầy thú vị của chúng lại mang đến cảm giác hân hoan như thể chứng kiến một điều kỳ diệu nhiệm mầu.
Bây giờ tôi còn phát hiện ra một điều nhiệm mầu nữa, không phải từ bất kỳ một phản ứng hóa học nào mà đó là nụ cười trong vắt của Thiên Ngân. Khi cô bạn đột nhiên ngẩng mặt nhìn lên bảng và nở một nụ cười hồn nhiên quá đỗi.
Tôi không biết vào ít phút trước, tôi đã lỡ bỏ qua điều gì trước dáng vẻ dịu dàng và đằm thắm ấy? Để rồi giờ đây tôi ngơ ngẩn đắm chìm trong cảm giác bồng bềnh lả lướt trên những chòm mây.
Có lẽ, tôi sẽ không thể nào quên được lần gặp gỡ đầu tiên và nụ cười in dấu vào tận sâu trong tâm trí. Tôi cứ thế nghịch bút rồi tủm tỉm cười mà không biết bao ánh mắt hiếu kỳ đang nhìn chòng chọc vào mình.
Chắc tụi bạn nghĩ tôi điên rồi, ừ mà điên thì có sao đâu nhỉ?! Nhưng gượm đã, tôi không thể tìm ra một lời giải thích thỏa đáng để biện bạch cho chính mình khi bị "tra hỏi".
Chẳng lẽ tôi lại bảo rằng mình vừa bị hớp hồn, và chẳng kịp hoàn hồn lại ngay vì còn đang bận phiêu bồng theo từng ngọn gió xạc xào ngát thơm.
Tôi nghĩ, đêm nay tôi phải đọc nốt Chó hoang Dingo hay là Câu chuyện mối tình đầu để hiểu một chút gì đó về sự dịu dàng của thứ cảm xúc thơ ngây vừa chớm nở.
"Hải Đăng lớp trưởng 10A2 ơi! Bạn lên phụ mình kiểm đếm dụng cụ nha".
Tiếng Bảo gọi cắt ngang dòng suy tưởng mơ hồ đẹp đẽ. Tôi nhìn sang thì thấy các bạn đang thu dọn sách vở để quay trở về lớp học, hóa ra giờ thực hành đã kết thúc. Những mẩu giấy quỳ còn sót lại trên bàn loang ra thứ màu xanh sẫm, và có mẩu thì không.
Tôi nhặt tất cả bỏ vào một chiếc túi rồi bước đến phụ Bảo mang hai thùng dụng cụ về lại phòng kho. Ngoài cửa lớp, Thiên Ngân đang đứng chờ chúng tôi. Chậu cây trơ lá nằm gọn trong vòng tay nhỏ nhắn chợt rung lên nhè nhẹ.
* * *
Bảo chơi guitar rất cừ. Đặc biệt phải nhắc đến những lần Bảo độc tấu thể hiện những bản tình ca của Ngô Thụy Miên. Tiếng đàn tuyệt đẹp ấy vừa mang lại cảm giác thanh thuần, dịu êm; vừa khiến cho người nghe gợi lên bao xúc cảm u hoài da diết.
Minh Trang lớp tôi từng rơi nước mắt khi chăm chú nghe Bảo đàn bài Niệm khúc cuối. Trang chia sẻ, từng thanh âm tinh tế phát ra như đang kể lại câu chuyện tình yêu trắc trở của ông bà ngoại bạn:
"Làm thế nào Bảo có thể thổi hồn vào từng tiếng đàn guitar mộc mạc ấy?".
"Mình cảm ơn Trang đã đồng cảm sâu sắc với âm nhạc. Có lẽ, chính vì sự thấu cảm tuyệt vời ấy chăng?". Bảo mỉm cười thành thật đáp.
Nhờ sự khích lệ của bạn bè, qua những lần ngẫu hứng đàn vui, Bảo đã có sân khấu riêng để tất cả mọi người say mê âm nhạc cùng thưởng thức.
Những buổi biểu diễn mang lại cho Bảo một khoản thu nhập nho nhỏ, đủ để cậu dành ra một ít mua hạt giống ươm hoa. Tôi thầm nhận ra, tâm hồn của Bảo thật nhạy cảm và lãng mạn.
Một tâm hồn đẹp như thế chắc hẳn không xuất phát một cách có chủ ý mà vốn dĩ được vun đắp bền bỉ từ những điều bạn thực sự yêu và tin tưởng thực hiện.
Tôi ngẫm nghĩ hồi lâu về những dòng tâm tình kín đáo của Thiên Ngân dành cho Bảo vào cuối tuần trước. Và rồi lòng tôi trở nên nhẹ nhõm an yên. Những câu nói ngập tràn cảm xúc của Thiên Ngân ngầm xác nhận đoạn tình cảm lửng lơ mà tôi dành cho cô bạn bấy lâu đã đặt dấu chấm kết thúc.
Tôi không thể níu kéo hay dời đổi được điều gì, bởi tôi nghĩ rằng việc tôi chầm chậm thích một người không đồng nghĩa với việc tình cảm của tôi sẽ được chân thành đón nhận.
Tôi thích cảm giác dõi theo âm thầm thay vì phải nhận một hồi kết đắng ngắt, từa tựa như tôi yêu các vì sao trên dải ngân hà nhưng tôi chẳng thể nào với tay chạm đến được.
Hãy để thứ tình cảm non trẻ này trở thành một hồi ức đẹp mỗi khi tôi nghĩ đến. Dù rằng thật xốn xang biết bao, tuy vậy cũng thật tươi đẹp biết bao!
Bỗng nhiên Bảo bước đến hỏi tôi muốn nghe bài hát nào vào lúc này nhất? Chắc nãy giờ cậu đã quan sát dáng vẻ đăm chiêu ngơ ngác của tôi.
Tôi mỉm cười rồi nói nhanh một ca khúc xưa cũ bất chợt hiện lên trong đầu. Cả đám bạn bất ngờ nhìn tôi, giống như lần tôi lơ ngơ lẩn ngẩn, ôm mộng tương tư chỉ vì "say nắng" một nụ cười.
Tiếc là tôi không thể bày tỏ và cứ để mặc cho cảm xúc dạt dào bay bổng. Thời gian trôi nhanh quá, vội vàng quá! Mới đây thôi đã là mùa hè. Ve bắt đầu lập dàn đồng ca và trở thành những "nhạc sĩ kéo đàn suốt ngày không nghỉ". Hai mùa hè lướt qua nữa thì đã là mùa của lời hứa... đã là mùa của chia tay...
"Em tan trường về, đường mưa nho nhỏ
Em tan trường về, đường mưa nho nhỏ
Ôm nghiêng tập vở, tóc dài tà áo vờn bay...".
"Đúng giai điệu bài Đăng vừa yêu cầu không?". Bảo chậm rãi hỏi tôi sau khi dạo xong đoạn nhạc đầu.
Tôi khẽ gật đầu. Rồi tôi chầm chậm nhắm mắt, nhẹ nhàng buông trôi tâm trí. Tôi tưởng tượng về cô gái trong lời bài hát, vẻ dịu dàng và e thẹn trên gương mặt trong trẻo có đôi mắt biết nói chất chứa nỗi niềm. Chắc phải lớn hơn chút nữa, tôi mới có thể hiểu được phần nào ý nghĩa trong từng lời thơ nhạc sĩ Phạm Duy phổ nhạc.
Giờ thì tôi lại nhớ về cuộc chia tay tuổi thơ của Tanhia và Phinca, rồi tôi nhớ về thuở thơ ngây biết mình đã lớn của Ly trong Tóc ngắn.
Tất cả đều thanh khiết, trong ngần và tràn ngập hình bóng hoa niên tươi trẻ. May mắn thay, tôi vẫn còn nằm trong độ tuổi này để luôn được cảm nhận bao tình cảm tinh khôi mà khi lớn dần lên, tôi chắc rằng mình chỉ có thể nhớ về nó như một ký ức hoặc như một biểu tượng cảm xúc.
Từng lời nói của Thiên Ngân nhẹ vang lên rồi dần lắng bặt theo tiếng đàn êm ái: "Kể từ lần gặp đầu tiên, mình đã biết trái tim mình sẽ thuộc về cậu ấy. Mình sẽ chầm chậm thích cậu ấy từng chút một. Mình sẽ tỉ mẩn chăm sóc chậu cây hương thảo mướt xanh.
Mình sẽ ngày ngày gom những chiếc lá khô ra khỏi bồn hoa tươi thắm. Mình sẽ viết những bài thơ tỏ bày yêu thương chân thật. Cậu hiểu không, mình thích cậu ấy như cách mình thích nghe mãi một bài hát và không bao giờ có cảm giác nhàm chán.
Bởi lẽ cậu ấy vừa là giai điệu, vừa là lời ca tuyệt diệu trong một bản tổng phổ hoàn hảo. Lần đầu tiên, mình gặp cậu ấy là vào mùa hạ của nhiều năm về trước; khi đó cậu ấy vẫn còn bé con, và mình trộm nghĩ Bảo sẽ là ánh dương ngày hạ duy nhất sưởi ấm trái tim mình".
Khi Bảo kết thúc bản độc tấu, tôi từ từ mở mắt rồi điềm nhiên nở một nụ cười. Từng nghe ai đó nói rằng, âm nhạc là một phương thức kỳ diệu có khả năng giải mã những xúc cảm tưởng chừng không hiểu được dần trở nên có thể diễn giải.
Bao tâm tình của tôi đã có thể giãi bày qua âm nhạc. Điều tôi nhận lại được từ âm nhạc là những cảm xúc tinh khiết sạch trong.
Bảo cười: "Đăng biết không, từng có người yêu cầu mình đàn bài này và đã thưởng thức vô cùng trọn vẹn".
Người ấy mang một tâm hồn mẫn cảm và lặng thầm yêu thương cậu theo một cách rất riêng, có phải vậy không, Bảo?
Tuổi Trẻ Sao
Thông tin tài khoản ngày
Tài khoản được sử dụng đến ngày | Bạn đang có 0 trong tài khoản
1 sao = 1000đ. Mua thêm sao để tham gia hoạt động tương tác trên Tuổi Trẻ như: Đổi quà lưu niệm, Tặng sao cho tác giả, Shopping
Tổng số tiền thanh toán: 0đ
Thanh toánVui lòng nhập Tên hiển thị
Vui lòng nhập Email
Email Không đúng định dạng
Vui lòng nhập mã xác nhận.
Vui lòng nhập Email
Email Không đúng định dạng
Mật khẩu không đúng.
Thông tin đăng nhập không đúng.
Tài khoản bị khóa, vui lòng liên hệ quản trị viên.
Có lỗi phát sinh. Vui lòng thử lại sau.
Vui lòng nhập Tên của bạn.
Vui lòng nhập Email
Email Không đúng định dạng
Mật khẩu phải có ít nhất 6 kí tự.
Xác nhận mật khẩu không khớp.
Nhập mã xác nhận
Đóng lạiVui lòng nhập thông tin và ý kiến của bạn
XVui lòng nhập Email
Email Không đúng định dạng
Vui lòng nhập Họ & Tên.
Vui lòng nhập Ý kiến của bạn.
Tối đa: 1500 ký tự
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đầu tiên bình luận