img

"Meo meo"...

Ngân nhìn thấy một bé mèo con đi lạc vào vườn nhà mình, liền cúi người xuống và vẫy tay gọi. Bé mèo ngẩng đầu lên từ sau một lùm cây, đôi mắt ươn ướt, toàn thân run rẩy.

"Meo meo, em từ đâu tới? Sao lại lạc vào đây? Chắc em đói lắm phải không?".

Ngân đi lấy một chút thức ăn, bỏ vào đĩa, đẩy về phía trước mặt mèo con. Bé mèo ngẩng lên nhìn cô, chầm chậm tiến tới, gỡ bỏ sự phòng bị, cuối cùng cũng chịu ăn. Chắc bé đói lắm rồi, vừa ăn cổ họng vừa phát ra tiếng gừ gừ.

"Từ từ thôi kẻo nghẹn". Ngân nhắc, tay vuốt ve bộ lông dính đầy bùn đất của bé. "Thật tội nghiệp".

Ngân không biết đây là tình cờ hay duyên phận nữa. Bé mèo khiến Ngân nhớ tới Bông, một chú mèo hoang đi lạc sau vườn trường. 

Nó cũng có bộ lông màu trắng xám y chang, và trên trán có chỏm lông màu đen hình trái tim. Bé mèo trước mắt cũng giống hệt như thế, nó khiến Ngân nhầm tưởng đó là Bông năm nào. 

Nhưng chắc chắn không phải Bông, vì Bông bây giờ nếu gặp lại sẽ là một nàng mèo bốn tuổi lớn đùng rồi.

Tự nhiên Ngân thấy nhớ Bông, nhớ cả người bạn thân đã cùng mình cứu bé mèo năm xưa, cùng nhau chăm sóc Bông đến lớn. Nhưng tất cả đã trở thành quá khứ rồi. Ngân không còn gặp Bông và cả bạn của mình là Lam nữa.

Ngân và Lam được cô giáo xếp ngồi chung một bàn khi bước vào lớp 10. Qua bao nhiêu sự dịch chuyển vị trí trong lớp, hai đứa vẫn ngồi cạnh nhau. 

Cùng nhau học, cùng nhau chơi, và trở thành một đôi bạn thân dính lấy nhau như hình với bóng. Nếu như không có sự cố ngày hôm đó...

Bé mèo sau khi ăn xong có vẻ đã bắt đầu thích Ngân, nó dụi dụi cái đầu nhỏ vào lòng bàn tay cô, cong đuôi thích thú.

"Từ nay em sẽ ở lại với chị nhé". Ngân không nỡ bỏ rơi chú mèo tội nghiệp, nên đem bé vào nhà. Cô tắm rửa sạch sẽ cho bé, và đặt tên là Bống. 

Không phải Bông, mà là Bống, vừa để gợi nhớ đến Bông, vừa không thay thế cho Bông trong lòng cô.

Mới mấy ngày, Bống dường như thay da đổi thịt. Cái bụng trắng căng tròn, không còn lép kẹp vì đói. Bống thích dụi đầu vào tay Ngân, ngửa cái cổ lên, lim dim và kêu gừ gừ khi Ngân gãi vào đó. Bông ngày xưa cũng thích như thế, y chang.

Ngân thích bế mèo ra vườn, cho Bống nghịch nắng. Hoặc cô sẽ mở cửa ra ngoài cho Bống dạo chơi. Hôm nay cũng vậy, khi Ngân bế Bống trên tay và bước trên vỉa hè thì một đứa bé con chỉ tay vào Bống hô lên rằng:

"Mimi, đó là Mimi của em".

Đứa bé chạy thật nhanh về phía Ngân, mếu máo. Sau lưng đứa bé, một người lớn hơn chạy theo sau. Và Ngân nhận ra đó là người mình từng trốn chạy năm nào - Lam.

Ngân đứng như trời trồng, cánh tay ôm Bống buông lỏng. Bống nhảy xuống đất, sà vào vòng tay của đứa bé nhỏ. Một người đứng phía trước mặt Ngân cũng bất động, Lam chẳng ngờ lại gặp lại Ngân trong khoảnh khắc này.

Sau mấy năm không gặp, Lam cao thêm rất nhiều, gương mặt cũng nam tính hơn, không còn là cậu nhóc loi choi nghịch ngợm năm nào. 

Nhưng nhìn thấy Lam, Ngân vẫn hoảng sợ. Sau khi định hình được người trước mặt là ai, Ngân bỏ chạy, để lại tiếng Lam gọi "Ngân ơi" ngơ ngác sau lưng.

Mèo đã về với chủ cũ rồi. Cuối cùng thì Ngân đã hiểu vì sao Bống lại trông giống Bông như vậy. Chắc hẳn, nó chính là con của mèo nhỏ năm nào. Ngân chạy thật nhanh, như thể sợ chỉ cần một giây ngoảnh đầu lại thì Lam sẽ bắt được mình. 

Ngân không muốn gặp lại Lam, vậy mà ông trời trớ trêu sao lại khiến cậu ấy xuất hiện ở khu này. Làm sao đây? Chẳng sớm thì muộn cậu ấy sẽ tìm ra được nhà mình mất.

Kể từ sau hôm đó, mỗi lần đi ra ngoài Ngân đều lén lút như kẻ trộm. Đầu thì đội mũ sùm sụp, mặt thì đeo khẩu trang kín mít, lại thêm cặp kính đen to che mặt. 

Ngân không thể nói bố mẹ chuyển nhà được, lần trước là do trùng hợp dịp bố chuyển công tác lên thành phố. Còn lần này, cô chỉ biết trông chờ vào ông trời trợ giúp được lúc nào hay lúc ấy mà thôi.

Nhưng mà trời tính, người tính cũng không bằng... mèo tính. Bé Bống thế mà nhớ đường tới nhà Ngân. 

Một buổi chiều, cô nhìn thấy Bống đứng trước cửa nhà, cứ meo meo liên hồi gọi cô thống thiết lắm. Ngân là người dễ siêu lòng trước mèo, nhất là những con mèo dễ thương. Làm sao cô có thể phớt lờ tiếng của Bống đây.

Ngân đón Bống vào nhà, và cho ăn. Ăn xong, Ngân bảo Bống về nhà đi. Mặc dù không nỡ, nhưng đây không phải nhà của Bống.

Lần một có lần hai, lần hai có lần ba. Bống mấy hôm sau lại sang nhà Ngân ăn chực. Ăn một mình không đủ, bé còn rủ mẹ mình theo. Mẹ Bông thế mà nhận ra Ngân, cô cũng mắt ươn ướt khi ôm bé con năm nào vào lòng âu yếm.

"Bông giỏi thế. Lớn bằng chừng này rồi. Còn làm mẹ cơ đấy".

Hôm sau nữa, Bông và Bống lại tiếp tục sang. Lần này hay rồi, không chỉ mèo mà còn dẫn theo cả người.

Ngân nhìn phía ngoài cổng, thấy người mà mình sợ gặp nhất, cô trốn tiệt trong nhà không dám thò mặt. Lam bấm chuông cửa liên hồi, mẹ Ngân ra mở cửa.

"Cháu chào bác ạ, cháu là Lam. Bác còn nhớ cháu là ai không ạ?".

Mẹ Ngân tất nhiên không biết cái sự cố mà cô chôn sâu dưới đáy lòng. Trong trí nhớ, mẹ chỉ biết hai đứa là bạn thân, suốt ngày sang nhà nhau học bài và Lam còn hay ăn chực nhà mình nữa. 

Mẹ chưa bao giờ từ chối một đứa trẻ ngoan như Lam. Và mẹ bất ngờ khi thấy cậu xuất hiện trước cửa nhà mình.

"Ơ, Lam? Lam học cùng lớp với con Ngân phải không cháu? Ôi cao thế này rồi cơ à? Lâu quá rồi, cũng phải ba năm rồi ấy nhỉ".

Chẳng phải đoán cũng biết kết quả, mẹ Ngân dẫn khách quý vào nhà. Thằng bé vẫn lễ phép như ngày nào. Hai bác cháu hỏi han bao nhiêu điều.

Truyện ngắn Mực Tím: Chú mèo tìm bạn- Ảnh 1.

Minh họa: PHÚC GIANG

"Cháu ngồi đây, để bác gọi Ngân xuống nhé. Con bé mà biết cháu lên thành phố, chắc nhảy cẫng lên vì sung sướng cho mà xem".

Lam nở một nụ cười gượng, cậu cũng chẳng biết tại sao tự nhiên Ngân cắt đứt liên lạc với mình nữa mà.

Người biết lý do chỉ có mình Ngân thôi. Cô bạn đang bị ép ngồi trước mặt cậu bạn cũ, khuôn mặt đỏ như gấc vì xấu hổ.

"Tay cậu có sao không?". Lam hỏi thăm. Năm đó, khi Ngân vừa gặp tai nạn, cậu còn chưa kịp thăm thì gia đình cô bạn đã chuyển đi mất.

Ngân xoa xoa bả vai, vết thương thì lành rồi ấy, mà giờ nhắc lại tự nhiên nhói nhói là sao.

"Khỏi rồi". Ngân cố đáp một cách hờ hững.

"Tớ xin lỗi nhé. Lúc đó tớ lại đơ ra, không đỡ kịp nên để cậu ngã". Bấy lâu nay Lam vẫn tự trách mình như thế ấy.

"Cậu vẫn còn nhớ chuyện đó à?".

"Nhớ chứ, sao mà tớ quên được? Tớ vẫn áy náy cho tới giờ".

"Vậy cậu còn nhớ những lời tớ nói trước lúc đó không?".

Ngân khóc thầm trong lòng. Đấy là ký ức xấu hổ nhất của cô, khiến cô không chỉ không dám gặp lại Lam, mà còn không dám gặp mặt các bạn trong trường. 

Đó là dịp văn nghệ bế giảng năm lớp 12, khi mà không biết còn cơ hội học chung lớp với Lam nữa không, Ngân đã quyết định bày tỏ tình cảm của mình với cậu bạn thân thiết.

Giây phút đặc biệt nhất là lúc bài hát tập thể của lớp và cũng là bài hát cuối cùng của chương trình văn nghệ kết thúc, Ngân sẽ ghé tai cậu bạn mình thì thầm lời tỏ tình. 

Chỉ không ngờ đúng lúc đó người bên cạnh cầm mic chĩa về phía Ngân, khiến toàn bộ lời thì thầm kia vang lên trước toàn trường. 

Nghe thấy tiếng mình, nhìn thấy ánh mắt mọi người đổ dồn, Ngân xấu hổ đến mức té ngã từ sân khấu cao xuống đất, và... rạn xương tay. 

Thầy giáo vội vàng gọi xe đưa Ngân đến bệnh viện. Đó là lần cuối cùng Ngân gặp mọi người.

Lam im lặng.

Ngân thở dài. Chắc cậu ấy không nhớ gì hết.

Thực ra, ngày cuối cùng của năm lớp 12, Ngân và Lam đã cãi nhau. Lam học giỏi, lại điển trai, trong trường không ít bạn nữ viết thư tỏ tình cho cậu ấy. 

Có người đưa trực tiếp, có người lại nhờ Ngân gửi hộ. Bình thường Ngân hay vất đi hết hộ Lam, vậy mà ngày cuối cậu lại giữ khư khư một lá thư trong số đó. 

Ngân đòi xem nó, Lam nhất quyết không đưa, nên Ngân giận Lam. Nhưng đến cuối ngày, Ngân ngẫm lại mình thật vô lý khi đòi xem thư riêng của cậu ấy, nên định dùng cách tỏ tình để xin lỗi, ai ngờ lại xảy ra sự cố. 

Khi ở trong bệnh viện, Ngân nghĩ chắc ông trời đã tạo ra tình huống này để cô không phải nghe câu từ chối của Lam, vì Lam chắc có người khác trong lòng rồi. Cứ thế, cô chọn cách rời đi.

Không khí giữa hai người thật ngượng ngùng. Bống và Bông lại giở trò làm nũng, thu hút sự chú ý hai người.

"Hôm ấy tớ chạy theo thầy, nhưng thầy đưa cậu đi bằng taxi, còn tớ thì đạp xe không kịp nên mất dấu, không biết cậu ở bệnh viện nào. Ngày hôm sau tớ đến nhà chỉ gặp được bố cậu đang gọi xe chuyển đồ...". 

Lam ngẩng mặt lên, nhìn Ngân, hai vành tai đỏ chín. Cậu lấy hết can đảm để nói ra những lời này. "Thực ra, tớ đến đây để đưa lá thư mà năm đó chưa dám đưa cậu".

Lam rút cánh tay giấu trong áo khoác, chìa ra một chiếc phong thư màu vàng. Phong thư đó hơi nhàu nhĩ, là kết quả của việc năm đó Ngân giành giật trong tay Lam mà không thành.

Ngân đón lấy lá thư, hồi hộp mở ra. Trong thư là từng hàng chữ nắn nót của ai kia:

"Ngân ơi, tớ thích cậu. Đừng làm bạn thân nữa, được không?".

HẠ DƯƠNG
PHÚC GIANG
NAM KHA
Bình luận (0)
thông tin tài khoản
Được quan tâm nhất Mới nhất Tặng sao cho thành viên
    Truyện ngắn Mực Tím: Thềm nhà rụng đầy hoa cau

    Truyện ngắn Mực Tím: Thềm nhà rụng đầy hoa cau

    Ngồi lặng yên một mình, tôi nghĩ tôi đã hiểu ý nghĩa thực sự của những ngày lễ Tết, giỗ chạp. Đó không chỉ là nghi thức truyền thống, đó còn là thời gian để quay về với gia đình, nguồn cội, để mọi người thêm gắn kết và yêu thương lẫn nhau.

    Truyện ngắn Mực Tím: Sương rơi trên ngón tay

    Truyện ngắn Mực Tím: Sương rơi trên ngón tay

    Giữa màn tối bao trùm, tâm trí Tâm bỗng xuất hiện hình ảnh giọt sương mềm mại rơi trên những chiếc lá non ẩm ướt, giống hệt quang cảnh trong buổi sớm an lành diễn ra ở quê nhà.

    Truyện ngắn Mực Tím: Mối tình đầu

    Truyện ngắn Mực Tím: Mối tình đầu

    Chú rể bật cười khanh khách, ngốc thật, ngay cả trong ngày cưới vẫn vô tư như thế. Mối tình đầu, à thì ra tôi đã quá ngốc nghếch không nhận ra... Mà liệu tôi đã kể chưa nhỉ, cô gái ấy, cũng là người mà tôi đã yêu suốt cả những năm tháng thanh xuân của mình.

    Truyện ngắn Mực Tím: Hoa xuyến chi trên ngực trái

    Truyện ngắn Mực Tím: Hoa xuyến chi trên ngực trái

    Bây giờ, Thảo mới để ý đến những bông hoa bé xíu được cài cẩn thận trong túi áo vest trước ngực Thắng. Đó chính là hoa xuyến chi mà Thảo say mê nhất. Và có lẽ chỉ một lát nữa thôi, Thảo sẽ nói cho Thắng biết ý nghĩa của loài hoa đáng yêu này.

    Truyện ngắn Mực Tím: Cô gái chơi đàn dương cầm

    Truyện ngắn Mực Tím: Cô gái chơi đàn dương cầm

    Như bao nhiêu điều đẹp đẽ của cuộc đời, cảm xúc phức tạp kia cần thời gian và sự kiên nhẫn để định danh chính xác. Dù sao thì tối hôm nay Quỳnh đã chủ động tìm gặp Nguyên, vậy hẳn cô có điều muốn nói.

    Truyện ngắn Mực Tím: Cái bánh ngon

    Truyện ngắn Mực Tím: Cái bánh ngon

    Cái bánh dở hôm nay là để cái bánh ngon ngày mai ra đời. Cái bánh thất bại là thứ bột tuyệt vời nhất để tạo nên cái bánh thành công.

    Công tắc khoa học 2025 khởi đầu sôi nổi tại Trường THCS Hoàng Hoa Thám

    Công tắc khoa học 2025 khởi đầu sôi nổi tại Trường THCS Hoàng Hoa Thám

    Chiều 27-10, dự án Công tắc khoa học với chủ đề “Một sức khỏe” đã khai mạc tại Trường THCS Hoàng Hoa Thám (phường Tân Bình, TP.HCM).

    Truyện ngắn Mực Tím: Ngôi nhà trong hẻm nhỏ

    Truyện ngắn Mực Tím: Ngôi nhà trong hẻm nhỏ

    Ánh nắng buổi sáng chảy tràn trên vai tôi ấm áp. Mong sao bố con Diệu Anh ở nơi phương xa mọi sự tốt lành. Cuộc sống muôn vạn nẻo đường, tôi tin rằng một ngày rất gần thôi, mình sẽ gặp lại cô.

    Truyện ngắn Mực Tím: Trạm dừng chân

    Truyện ngắn Mực Tím: Trạm dừng chân

    Dù ga tiếp theo là ở đâu... thì tôi biết, tôi sẽ không còn lạc lõng trên chuyến tàu của chính mình nữa. Vì tôi học được cách yêu thương nó, đứa bé chậm chạp, từng thất bại, từng mỏi mệt nhưng chưa từng bỏ cuộc.

    Truyện ngắn Mực Tím: Nhảy lên và bước qua sóng

    Truyện ngắn Mực Tím: Nhảy lên và bước qua sóng

    Trong khoảng lặng, tôi nhận ra mình cũng đã vượt qua được cơn sóng của chính mình mang tên nguyện vọng một. Rồi tôi cũng sẽ như My, sẽ chinh phục được biển của riêng mình.