img

Lần đầu tiên tôi thấy, nghe và biết được một người bạn như thế. Nhìn từ đằng xa, bạn có vẻ giống... con trai. Nhìn gần thì bạn chẳng giống... con gái. Dù gặp bạn ở nhà xe, ngoài sân trường, trong căng tin hay quán trà sữa, bạn đều đội chiếc mũ lưỡi trai màu xanh lơ.

"Cây đồ" bạn "set up" lên người nếu không phải đồng phục thì sẽ là áo phông, quần jeans, giày thể thao. Kiểu tóc bạn để là tóc tém giống ca sĩ Mỹ Linh. Giọng bạn hơi khàn và tốc độ "bắn chữ" của bạn cực kỳ nhanh nên muốn hiểu hết những gì bạn vừa nói ra, người nghe phải tập trung cao độ.

Bạn học rất giỏi, đặc biệt là mấy môn tự nhiên như: toán, lý, hóa, sinh. Nhưng bạn học dở tệ môn văn, cũng chẳng hào hứng lắm với giờ học tiếng Anh. Bạn luôn là người đến lớp sát giờ và ra về sớm nhất... Còn nhiều điều nữa tôi muốn liệt kê mỗi lần nhắc đến bạn.

Cơ mà, giấy mực có hạn. Với cả, kể lắm quá, tôi sợ mọi người khó lòng "load" nổi. Nói ngắn gọn lại thì mọi người cứ hình dung một người con gái truyền thống trông như thế nào, bạn sẽ là phiên bản hoàn toàn trái ngược.

Bạn không phải một đứa hòa đồng. Bạn ít nói, ít cười và hiếm khi chủ động bắt chuyện cùng các "nhân" trong lớp. Những dịp hiếm hoi bạn bắt chuyện chẳng phải vì thích, vì yêu hay vì quý mến ai đó.

Bạn chịu cạy miệng, mở lời chỉ đơn thuần vì muốn hỏi lịch học, lịch thi hoặc bất cứ thông tin gì đó bạn bỏ sót mà thôi. Các bạn trong lớp không thích bạn - điều đó gần như là tất yếu.

Bởi bạn có tỏ ra thân thiện bao giờ đâu. Hồi đầu năm, thấy bạn học giỏi, điểm kiểm tra mấy môn tự nhiên cao chót vót, tụi nó vây quanh bạn hỏi bài. Tuy nhiên, bạn chỉ trả lời bằng thái độ hờ hững. Lâu dần tụi nó ngại, bỏ ý định hỏi luôn.

Bạn bè đã vậy, ngay cả thầy cô dạy bạn cũng... "bó tay". Một trong những ví dụ điển hình minh chứng cho sự bất lực ấy là: 2/3 năm học lớp mười trôi qua, chưa thầy cô nào thuyết phục được bạn tham gia đội tuyển học sinh giỏi mình phụ trách.

Mỗi lần thầy cô đề nghị, bạn đều bảo: "Em cần thời gian suy nghĩ thêm ạ". Nhưng suy nghĩ đến khi nào, bạn không nói.

Sát ngày hết hạn đăng ký, bạn mới đưa ra quyết định. Cách bạn đưa ra quyết định cũng... hổng giống ai. Bạn lấy bốn mẩu giấy ghi tên lần lượt bốn môn tự nhiên cho vào hộp lắc đều.

Mẩu giấy ghi tên môn nào rơi ra đầu tiên, bạn chọn môn đó. Sau vài chục giây thực hiện thao tác, hai chữ "Sinh học" hiện ra ngay trước mắt bạn.

Thế là bạn "chốt hạ" đăng ký vào đội tuyển sinh trong sự ngỡ ngàng của tất cả các thành viên lớp 10A. Còn vài hành động khác bạn làm cũng độc lạ không kém khiến thầy cô vừa bất ngờ, vừa giận mà không nỡ trách phạt vì suy cho cùng bạn đâu mắc lỗi gì.

Dẫu vậy, họ vẫn luôn "note" bạn vào bộ nhớ nhiều hơn những học sinh chăm ngoan, gương mẫu.

Chưa kể, cái tên khá nam tính Triệu Khánh Minh của bạn cũng là một điểm nhấn. Từ bạn cùng lớp tới khác lớp, thậm chí cả các anh chị khóa trên, mỗi lần nghe tên bạn đều tỏ vẻ thắc mắc, hiếu kỳ.

* * *

Truyện ngắn Mực Tím: Cô nàng tomboy- Ảnh 1.

Minh họa: PHÚC GIANG

Lớp mười một, cô giáo chủ nhiệm bất ngờ xếp tôi ngồi cạnh bạn. Trong khi tôi lo lắng không biết chuyện này là may mắn hay đen đủi, bạn lại tỏ vẻ thờ ơ, kiểu chẳng mấy quan tâm.

Tay trái cầm ba lô, tay phải cầm quyển truyện Doraemon đang đọc dở, bạn lẳng lặng đi xuống chỗ ngồi.

Ngày đầu tiên ngồi chung bàn với bạn, tôi trở thành người hướng nội "part time" bất đắc dĩ.

Ngày thứ hai, thứ ba... rồi nửa tháng trôi qua, mọi thứ vẫn diễn biến y chang. Sớm dự đoán trước tình hình nên tôi không ngạc nhiên, nhưng nếu hỏi có buồn không, câu trả lời chắc chắn là có.

Buồn trong tâm tưởng vậy thôi chứ tôi đâu biết làm cách nào thay đổi bạn. Thầy cô, bạn bè lớp tôi đều "xin thua" trước bạn mà.

Từ sâu thẳm trái tim, tôi cảm nhận rõ: xung quanh bạn như được rào chắn bởi một "bức tường thành" kiên cố khiến người khác dẫu muốn tiếp cận cũng không dễ bởi ngay từ bước đầu tiên là "phá bỏ" nó, họ đã nản rồi.

Buổi chiều nọ tan học, tôi về muộn hơn thường lệ. Lý do dẫn đến "sự cố" ngoài ý muốn đó là: tôi bị cô tổng phụ trách giữ lại giúp cô kiểm tra danh sách các bạn học sinh chuẩn bị tham gia lớp Cảm tình Đoàn. Trên đường về, tôi vô tình thấy một vụ tai nạn giao thông.

Bình thường, tôi không bao giờ dừng lại, cơ mà không hiểu sao lúc đó linh cảm cứ mách bảo nên dừng. "Ôi trời!" - tôi thốt lên. Người bị quệt xe chính là Khánh Minh - cô bạn cùng bàn tôi hay kể. May sao, bạn chỉ bị sây sát nhẹ ngoài da còn xe thì kém may mắn hơn - bị hư hỏng nặng.

- Thôi coi như của đi thay người. Để tớ đưa cậu về nhà nhé! - Tôi nhẹ nhàng bảo bạn.

- Thế có được không? - Bạn ngại ngần hỏi.

- Được chứ, tất nhiên là được mà.

Nói đoạn, tôi nhanh trí dắt chiếc xe hỏng của bạn vào quán sửa xe. Sau đó, tôi nhờ người dìu bạn lên xe mình rồi thong thả chở bạn về.

Theo lời bạn chỉ dẫn, tôi và "em Cup 50" mất khoảng hai mươi phút để hoàn thành nhiệm vụ đặc biệt. Nhà bạn nằm ở quận giáp ngoại ô, cách trung tâm thành phố không xa. Đó là một căn biệt thự sơn màu vàng nhạt nằm trên phố nhà giàu.

Tôi nhìn nhà bạn một hồi, lòng có chút trầm trồ, kinh ngạc. Có điều... cảm giác ấy chỉ là ấn tượng ban đầu. Bởi càng vào sâu bên trong, tôi càng thấy: bên ngoài ngôi nhà trông hoành tráng bao nhiêu, bên trong lại có vẻ lạnh lẽo bấy nhiêu.

Bao trùm toàn bộ ngôi nhà là vẻ gì đó trầm mặc, u buồn, rất khó diễn tả. Từ trong bếp bước ra là một bác trạc tuổi năm mươi. Nghĩ là mẹ bạn nên chào hỏi xong xuôi, tôi định kể cho bác nghe chuyện bạn bị ngã xe nhưng bạn nhanh chóng ngăn lại.

- Bác giúp việc nhà tớ đấy. - Bạn giải thích.

- Mình lên phòng thôi. - Bạn nói thêm.

Phòng của bạn trên tầng hai. Ngay trước phòng là ban công khá rộng. Trong phòng, đồ đạc không nhiều. Các vật dụng mà những cô gái tuổi teen yêu thích như: poster idol K-pop, phụ kiện, vé concert... được bạn sắp xếp khá gọn gàng, ngăn nắp.

Tuy vậy, điều khiến tôi ấn tượng hơn cả là trong phòng đặt khá nhiều chậu cây. Nhưng không phải cây cảnh hay chậu hoa người ta vẫn hay trồng.

Cây trong phòng bạn là cây... rau. Đặt trên bậc cửa sổ phía bên phải là khóm mùi tàu, bên trái là khóm bạc hà. Nhìn ra ngoài ban công là giàn bí xanh tươi và một chậu nhỏ xinh trồng lá lốt.

- Tớ ra ngoài tham quan chút được không? - Tôi hỏi.

- Được chứ, cậu cứ tự nhiên như ở nhà. - Bạn đáp lại tôi kèm theo cái gật đầu.

Nghe bạn nói vậy, tôi rất vui. Không cần phải tiếp tục giữ ý, chần chừ, tôi nhún chân, rảo bước thật nhanh ra ban công.

Bên cạnh giàn bí "to chà bá" đập vào mắt tôi đầu tiên, khi được "mục sở thị" tận nơi, tôi còn thấy cây chanh. Hương thơm của hoa chanh khiến tôi thích mê, đứng hít hà mấy phút liền chưa chán. Ngoài ra, còn có các loại rau khác như: bí, gấc, rau muống, cà chua...

Truyện ngắn Mực Tím: Cô nàng tomboy- Ảnh 2.

Minh họa: PHÚC GIANG

- Woa! Nhà cậu nhiều rau thật đấy! - Tôi thốt lên đầy kinh ngạc.

- Cậu nhìn góc vườn kia đi. - Bạn chỉ tay.

- Có quá trời cây ăn quả luôn, táo này, hồng này, nhãn này, ổi này... Tuyệt ghê! Mà cậu cũng khác người quá, Minh ạ! Người ta trồng cây cảnh, trồng hoa, cậu lại trồng rau, trồng cây ăn quả.

- Hi hi, tớ trồng chúng đơn giản vì tớ thích thôi. Tớ thích mỗi sáng mở cửa đều được ngửi mùi thơm của lá lốt, lá chanh; chiều nào đi học về cũng mệt "bở hơi tai" vì tưới cây, chăm bón. Tớ thích cảm giác được thưởng thức đủ loại trái cây, thích cả những khoảnh khắc ngồi suy tư bên giàn bí nữa.

- Cậu trồng nhiều cây thế, bố mẹ cậu cũng đồng ý sao? - Tôi tò mò hỏi tiếp.

- Như cậu thấy lúc nãy rồi đó, nhà tớ hiện chỉ có tớ và bác giúp việc. Bố mẹ cùng chị gái tớ đã sang định cư ở Pháp được hai năm.

- Sao cậu không sang cùng họ? Đoàn tụ với gia đình chẳng phải tốt hơn sao?

Câu hỏi của tôi làm bạn thoáng giật mình. Miệng bạn mấp máy định trả lời nhưng lại có vẻ chưa sẵn sàng. Bạn thở dài, tần ngần hồi lâu trước khi tiếp tục câu chuyện:

- Tớ sẽ sang đó khi học hết cấp ba. Dẫu biết đây là quyết định không dễ dàng, tuy nhiên tớ chẳng thể làm khác. Nhiều lúc tớ hình dung tới đó, tớ sẽ sống trong căn hộ khép kín nằm ngay giữa trung tâm thành phố. Cuộc sống của tớ sẽ bộn bề, hối hả với việc học, việc làm thêm. Cơ hội được tự tay tưới cây, hái rau, thu hoạch quả như ở đây... tương đối khó.

- Cậu lưu luyến nơi đây nhiều như vậy, chắc còn lý do nào khác?

- Cậu tinh ý thật đấy. Thực ra, đa số những cây rau, cây ăn quả trong nhà đều do tớ và ông nội cùng trồng. Bên những khóm rau, giàn bí, gốc cây này, hai ông cháu tớ từng có rất nhiều kỷ niệm đẹp. Có điều, khoảng thời gian hạnh phúc ấy không kéo dài. Năm tớ học lớp tám, ông tớ qua đời vì bệnh nặng. Kể từ ngày ông mất, tớ quyết định trồng thêm cây. Tớ cũng muốn tự tay chăm sóc từng loại cây để chúng luôn xanh tươi như cách ông vẫn làm ngày trước. Đó là việc ý nghĩa nhất mà tớ nghĩ mình có thể làm cho ông trước ngày rời

Việt Nam để bắt đầu hành trình mới đầy gian nan, thử thách...

Bạn chia sẻ với tôi, ánh mắt nhìn xa xăm, vô định. Giọng bạn dần lạc đi, dù thế bạn cố gắng tìm cách kiềm chế hết sức để không khóc, để những giọt nước mắt không rơi, để không "mất hình tượng" một cô gái mạnh mẽ, cá tính trong mắt tôi. Bạn sợ tôi nghĩ rằng: bạn có những phút giây yếu mềm đến lạ.

Nhưng bạn đâu có biết: dẫu bạn có khóc, có yếu đuối, có mất đi dáng vẻ kiêu hãnh bạn dày công tạo dựng, tôi cũng chẳng dám khinh thường, cười nhạo bạn. Bởi bạn là người con gái đáng mến, đáng yêu, đáng trân trọng vô cùng.

Ở tuổi thiếu niên - bạn đã dũng cảm đối diện, mạnh mẽ vượt qua nỗi đau mất người thân mà chẳng có ai ở bên động viên. Bạn chấp nhận sống xa gia đình, chấp nhận những thiệt thòi, chấp nhận cả sự thiếu thốn tình cảm hơn bạn bè đồng trang lứa để hoàn thành nguyện vọng: làm điều gì đó cho ông.

Bạn chưa bao giờ kể lể, thở than. Bạn chịu đựng mọi khó khăn, vất vả một mình. Bạn không "gieo rắc" vào đầu người khác nỗi ưu tư, phiền muộn của mình... Những việc "nhỏ bé" bạn làm, với tôi, với nhiều người có vẻ hơi quá sức.

Trước giờ tôi luôn tự nhủ: hiểu đúng về một người không dễ. Cơ mà, đó là tự nhủ trên lý thuyết thôi. Nay gặp đúng chuyện, đúng người, tôi mới thực sự ngộ ra, thấm thía.

- Cảm ơn Minh đã mở lòng, để tớ có dịp hiểu thêm về cậu. - Tôi nắm lấy tay bạn, tỉ tê bằng chất giọng dịu dàng.

- Còn tớ phải cảm ơn Quỳnh vì đã giúp tớ. Nếu hồi nãy không có cậu, tớ không biết phải giải quyết ra sao.

- Cậu lại khách sáo rồi, ghét ghê.

Bạn nhìn tôi, khẽ mỉm cười. Từ lúc quen bạn tới giờ, đây là lần đầu tôi thấy bạn cười rạng ngời đến vậy.

Trời tối, bạn mời ở lại ăn cơm nhưng tôi phải về kẻo bố mẹ lo lắng. Trên đường về, tôi thầm nghĩ: ngoài việc dành thời gian tâm sự, sẻ chia, mình cần làm "cầu nối" giúp cô nàng "tomboy" này gắn kết hơn với bạn bè trong lớp. 

Để nụ cười tươi tắn xuất hiện trên môi bạn mỗi tháng, mỗi ngày; để bạn hiểu: bạn không cô đơn, xung quanh bạn luôn có chúng tôi - những người bạn tận tâm, sẵn sàng giúp đỡ bạn mọi nơi, mọi lúc.

MINH HUYỀN
PHÚC GIANG
NAM KHA
Bình luận (0)
thông tin tài khoản
Được quan tâm nhất Mới nhất Tặng sao cho thành viên

    Truyện ngắn Mực Tím: Dương quang rực rỡ

    Ngồi thật lâu giữa vườn xanh buổi trưa, nghe thoảng đâu đây tiếng gà cục tác, bình thản thở nhẹ nhàng, trong đầu không còn bận rộn coi mình đang thiếu sót điều chi, tại sao những thứ tuyệt diệu bộ óc thiên tài nghĩ ra mà mình lại không nhỉ.

    Truyện ngắn Mực Tím: Chàng trai của mưa Yangon

    "Thật đáng ghét khi phải thừa nhận cậu ta đã đúng!" - phiên bản một tôi-đơn-giản thầm lẩm bẩm. Đã đến lúc, tôi nên hạnh phúc rồi.

    Truyện ngắn Mực Tím: Hạ Phương

    Ngày nhập học đầu tiên của năm học mới, tôi ngây ngốc nhìn thấy một người con gái mặc áo trắng tinh khôi đang đứng từ xa nở nụ cười. Tôi vỡ òa nhận ra đó là Hạ Phương, đúng là Hạ Phương bằng xương bằng thịt.

    Truyện ngắn Mực Tím: Mùa đông ấm áp

    Siết lấy tay cô bạn, Quân cảm nhận được những vết xây xát và cả sự lạnh giá trên làn da Ánh. Quân muốn sưởi ấm cho Ánh, làm mặt trời để cô bạn đi qua những ngày đông tăm tối.

    Truyện ngắn Mực Tím: Một trò đùa

    Một niềm hạnh phúc trong tôi chợt vỡ oà, tôi thở dài một cái để trút đi bao nhiêu suy nghĩ vớ vẩn và trẻ con trước giờ. Biết nói gì vào lúc này khi tôi đã thấy tia nắng hy vọng đâu đó nơi những giọt sương long lanh.

    Truyện ngắn Mực Tím: Hai người cùng chạy

    Cô ngước lên nhìn tôi, cô không nói gì mà chỉ nhìn với sự ngạc nhiên quá đỗi. Đôi mắt cô xoáy vào một điểm mơ hồ sau gáy tôi. Tôi cảm thấy có lỗi ngay khoảnh khắc mình hỏi cô câu vô nghĩa đó.

    Truyện ngắn Mực Tím: Những con đường song song

    Khi từ bỏ một điều gì đó, trong lòng trở nên thông suốt và nhẹ nhõm, ta sẽ gặp được một thứ vừa vặn hơn, tôi tin là như vậy.

    Truyện ngắn Mực Tím: Mỉm cười thật tươi

    Huân lắc đầu rồi khẽ choàng tay ôm Lam. Cái ôm khiến Lam rơm rớm nước mắt và chợt ngộ ra rằng, không phải lúc nào chúng ta cũng có cơ hội được sửa chữa sai lầm của mình sau những lần mắc lỗi.

    15 ứng viên Công dân trẻ tiêu biểu TP.HCM năm 2024

    Hoa hậu Ngọc Châu, ca sĩ Phương Mỹ Chi góp mặt trong danh sách ứng viên cho danh hiệu Công dân trẻ tiêu biểu TP.HCM năm 2024.

    Truyện ngắn Mực Tím: Trong như màu thu

    Na không biết là chị đang thắc mắc về đôi mắt trong như màu thu hay mái đầu đơm đầy hoa thu? Là gì cũng được, bởi là gì cũng là một mùa thu thật hiền hòa và trong trẻo.