Vui lòng nhập Email
Email Không đúng định dạng
Vui lòng nhập Họ & Tên.
Tôi đã nghĩ rằng Hạ Phương thích tôi, cho đến khi nhìn thấy cô ấy lén lút nhét một phong thư cùng một con gấu bông bọc trong túi bóng kính rất đẹp vào hộc bàn của Việt Anh.
Cô ấy giật mình khi tôi đứng ở sau lưng phát hiện ra hành động mờ ám. Nếu không phải vì để quên đồ và quay trở lại lớp thì tôi đã không nhìn thấy gì hết.
- Bà gửi quà bí mật cho Việt Anh à? Có phải bà thích cậu ấy không?
Đối diện với câu hỏi buột miệng có phần hơi vô duyên của tôi, tai Hạ Phương bắt đầu đỏ lựng lên, ánh mắt bối rối cầu xin tôi đừng nói cho ai biết, đặc biệt là Việt Anh. Rồi, Hạ Phương chạy vụt đi mất.
Tôi ngẩn ngơ nhìn đuôi tóc lắc lư qua lại theo nhịp chạy gấp gáp, tim tôi tự nhiên chùng xuống một nhịp. Chắc hẳn Hạ Phương thích Việt Anh rồi, thế mà tôi cứ tưởng cô ấy thích tôi. Tôi còn đang định chuẩn bị một món quà để tỏ tình với cô ấy.
Nhìn cái tai gấu màu vàng lấp ló trong hộc bàn, y chang con gấu đang nằm yên trong cặp sách của tôi. Nó giống nhau bởi được mua từ cùng một quầy lưu niệm. Hôm trước tôi đã nhìn thấy Hạ Phương cùng Minh Vân - bạn thân của cô ấy - bước vào cửa hàng đó.
Hạ Phương đứng rất lâu ngắm nghía chú gấu bông, ngón tay chỉ trỏ, ánh mắt hào hứng tỏ ra thích thú. Nhưng cuối cùng cô ấy không mua mà lại ra về tay không.
Tôi đã nghĩ rằng đây là một cơ hội tốt để tôi ghi điểm, trời cho tôi biết món quà mà Hạ Phương thích là gì.
Nhưng hóa ra tất cả chỉ là sự ngộ nhận của tôi, hóa ra Phương định mua món quà ấy để dành tặng người mà cô ấy mến.
Đau lòng nhở! Nhưng cũng may là tôi biết điều đó trước khi tự biến mình thành kẻ ngốc.
Tiết học buổi chiều xôn xao, Việt Anh phát hiện ra trong hộc bàn có một món quà bí mật. Không có tên người gửi, nên Việt Anh ngơ ngác không biết chuyện gì xảy ra. Tôi đánh mắt nhìn sang Phương ngồi bên cạnh, cô ấy cũng đang dõi theo từng cử chỉ của người nhận quà.
Khi phát hiện tôi nhìn mình, hai tai cô ấy bắt đầu đỏ ửng lên. Hạ Phương vội vàng kéo dây cột tóc cho tóc bung xõa ra, che đi đôi tai và cảm xúc bối rối.
Tôi lại thích nhìn Hạ Phương như thế, có nét gì đó vô cùng đáng yêu. Tôi muốn thử vén lọn tóc kia lên, sờ vào phần dái tai mềm mềm xem nó có nóng như màu da ở đó. Ờ mà nghĩ thế nhưng tôi không dám làm thế. Tôi sợ bị cô ấy... đánh.
Hạ Phương là cô gái khá đanh đá, theo nhận xét của tôi và vô khối cậu con trai trong lớp. Có lẽ đứa ngồi cùng bàn như tôi là hiểu rõ ràng nhất, vì tôi hay bị cô ấy bắt nạt.
Cô ấy thấp bé hơn tôi, nhưng lại có một nội lực thật kỳ diệu: có thể nhéo tôi thật đau mỗi khi tôi chôm cục tẩy của cô ấy, gõ mạnh vào cùi chỏ tôi mỗi khi lấn bàn, thậm chí còn đủ khỏe để giành một nửa chiếc bánh mì của tôi buổi sáng.
Không phải tôi không đấu lại với cô ấy, vì Hạ Phương là con gái, nên tôi nhường.
Không biết từ lúc nào tôi đã quen với sự lấn lướt của cô ấy, có thể là đầu lớp mười hai năm nay, hay từ cuối lớp mười.
Hóa ra Hạ Phương đã ngồi cạnh lâu đến như vậy, dù rất nhiều bạn trong lớp đã đổi chỗ nhiều lần nhưng chúng tôi vẫn ở đây cùng nhau tận ba năm.
Lâu đến mức tôi nhận định rằng hai đứa sẽ thân thiết không thể nào tách rời nổi. Lâu đến mức mà tôi nghĩ rằng Hạ Phương có cảm tình với tôi, như cái cách mà trái tim tôi đang hướng về cô ấy.
Tôi đăm chiêu nhìn về phía cửa sổ, nơi những tia nắng len qua song cửa để lại một vệt dài trên áo Hạ Phương. Tôi suy nghĩ mông lung, tự hỏi cô ấy đã thích người khác từ bao giờ, tôi đã bỏ lỡ dấu hiệu gì để không nhận ra điều đó?
- Ông làm cái gì mà cứ nhìn ra ngoài thế? Thầy giáo ghi sổ đầu bài bây giờ.
Hạ Phương gõ thước kẻ vào tay tôi, nhẹ hơn so với hồi chúng tôi mới về chung một bàn. Tôi nhận ra cô ấy dịu dàng hơn lúc trước rất nhiều, phải chăng bởi vì cô ấy đang yêu? Tôi nghe nói người đang yêu hay thay đổi như vậy.
- Làm cách nào để biết một người đang thích một người nhỉ? - Tôi hỏi vu vơ khi nhìn cô ấy. Hạ Phương vụt mạnh vào tay tôi, bảo tôi bị "hâm". Rõ ràng là đang lảng tránh câu trả lời.
Điều đó càng khẳng định suy đoán của tôi là thật. Trong lòng Hạ Phương đúng là có người khác thật rồi. Lý trí tôi lộp bộp lên tiếng, nhưng trái tim thì không cam lòng. Cô ấy thích Việt Anh khi nào? Tại sao không phải là tôi, người mỗi ngày ngồi cạnh bên kia chứ?
Việt Anh thì có gì hơn tôi? Ừ thì cậu ấy đẹp trai học giỏi ga lăng; nhưng tôi cũng đâu có xấu, học không đến nỗi nào và còn giỏi chơi thể thao nữa.
Đặc biệt là vị trí của tôi và Hạ Phương rất gần, nên chúng tôi phải thân thiết với nhau hơn mới đúng. Tôi tò mò không biết lý do đặc biệt nào khiến Phương chú ý tới Việt Anh.
Giờ ra chơi, như thường lệ, đám con trai rủ nhau xuống sân bóng, chỗ ngồi của tôi sẽ bị Minh Vân chiếm đóng.
Hôm nay tôi quyết định sẽ chọn vị trí cùng đội với Việt Anh, tôi muốn thân thiết với cậu ấy nhiều hơn. Cũng khá thuận lợi bởi hai chúng tôi từ trước tới nay có mối quan hệ luôn tốt đẹp.
Con trai chúng tôi dễ chơi với nhau lắm, chỉ cần một vài trận đấu bóng, hay vài lần rủ nhau ra quán chơi điện tử là có thể thành anh em rồi.
Tính tình Việt Anh hòa đồng cởi mở, chẳng ai ghét nổi cậu ấy. Thảo nào nhiều bạn nữ cùng thích, trong đó có cả Hạ Phương của tôi.
Tôi một mặt ghen tị vì sao tôi không thế được vị trí của cậu ta trong tim cô bạn cùng bàn, một mặt lại như một người anh đánh giá xem Việt Anh liệu có đủ tốt để gửi gắm.
Hạ Phương ngạc nhiên khi thấy tôi nhiều ngày đi đi về về cùng Việt Anh. Cô ấy nhích gần về phía tôi, cúi đầu thấp gần sát mặt bàn, thì thầm hỏi nhỏ:
- Dạo này thấy ông hay đi với Việt Anh nhở? Hai người chơi thân từ hồi nào vậy?
- Bà định nhờ tôi mai mối cho chứ gì? - Tôi biết tỏng.
- Đâu đâu, có phải tôi đâu, là người khác cơ.
Tôi không tin, Hạ Phương định tung hỏa mù à.
- Thân nhau như thế mà bà còn giấu tôi.
- Tôi giấu cái gì?
- Chuyện tình cảm của bà, tôi biết hết. Bà không nói thì sao tôi giúp được?
- Chưa phải lúc.
Tôi không phải người thích truy cùng hỏi tận, đôi khi cứ mơ hồ lại hay, để còn chừa chỗ cho chút ảo tưởng trong lòng. Tôi luôn lạc quan cho dù sự thật chẳng đẹp như hoa hồng.
* * *
Những tháng năm cuối cấp trôi, ai cũng mải mê vùi đầu vào sách vở. Cô ấy không nói thì tôi cũng biết, nhưng càng biết thì tôi lại càng đau lòng.
Tôi không cam tâm khi người mình thương lại thích người khác, nhất là khi năm cuối cấp sắp hết, thời gian chẳng còn lại bao lâu.
Tôi tìm mọi cách để kiểm chứng xem trong trái tim Hạ Phương thì mình chiếm vị trí như thế nào. Có những lúc rõ ràng chúng tôi thân thiết với nhau, như khi tôi ốm thì cô ấy sang tận nhà đưa vở vì sợ tôi thiếu bài.
Nhưng khi tôi rủ đi chơi lại nghe lời từ chối, chiều tan học thấy người ta sánh bước bên Việt Anh. Tôi còn biết cô ấy dự định thi cùng trường với cậu ta nữa.
Tôi hỏi Hạ Phương rằng, nếu thích một người thì có sẵn sàng tỏ tình không. Cô ấy đáp lại là không, đôi khi cứ yêu đơn phương lại hay nhất, Hạ Phương cũng sợ nếu bị từ chối sẽ đau khổ biết bao. Nhưng lời chưa nói ra, tôi cũng thấy cô ấy khổ sở rồi.
Cứ lơ đễnh không tập trung vào bài giảng, thi thoảng hướng mắt về phía dãy bên kia. Nếu không phải vì tôi ngồi giữa đường thẳng nối hai người thì tôi còn ảo tưởng là Hạ Phương lén nhìn mình. Thấy cô ấy khổ sở, lòng tôi cũng chẳng yên chút nào.
- Nếu là tớ, tớ sẽ bày tỏ tình cảm. - Tôi nói với cô ấy như vậy.
- Vậy là ông có người để thích rồi à?
Tôi lắc đầu chống chế. Cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt thất vọng.
Hạ Phương không làm được thì tôi sẽ giúp cô ấy. Bằng cách nói cho Việt Anh biết tình cảm của Hạ Phương, một người tốt như thế chắc chắn sẽ được đền đáp. Nhưng cô ấy lại giận tôi, còn nói từ nay không quan tâm tới tôi nữa.
Hạ Phương chuyển chỗ xuống ngồi cùng Minh Vân, lần đầu tiên bên cạnh tôi là khoảng trống. Tôi không muốn ai thay thế vị trí đó hết. Có phải tôi đã làm gì sai không?
Những ngày cuối cấp qua thật nhanh, chúng tôi bù đầu vào sách vở chẳng còn thời gian để lo nghĩ chuyện khác. Tôi không thấy mối quan hệ của Hạ Phương và Việt Anh có tiến triển gì, thay vào đó cậu ta lại đi cùng Minh Vân sau buổi học.
Tôi nghĩ rằng Hạ Phương sẽ đau khổ khi bạn thân cướp mất crush của mình. Tôi đắn đo có nên báo cho cô ấy biết không, liệu tôi có bị ghét vì là kẻ nhiều chuyện? Vì sợ Hạ Phương đau khổ, thế là tôi im lặng.
Giây phút cuối cùng của tuổi học trò kết thúc thật rồi. Chúng tôi chẳng còn cơ hội nói chuyện với nhau nữa. Tôi gửi một lá thư, quyết tâm bày tỏ nỗi niềm. Lá thư không có hồi âm, tôi cũng đoán ra kết cục như thế. Có đau đớn, nhưng cũng nhẹ lòng.
Rời xa mái trường cấp ba, cuối cùng tôi cũng thi đỗ trường đại học mà tôi mơ ước. Không phải ngôi trường có Việt Anh, nơi mà Hạ Phương muốn tới.
Ngày nhập học đầu tiên của năm học mới, tôi ngây ngốc nhìn thấy một người con gái mặc áo trắng tinh khôi đang đứng từ xa nở nụ cười. Tôi vỡ òa nhận ra đó là Hạ Phương, đúng là Hạ Phương bằng xương bằng thịt.
- Ông thật là đồ ngốc. Thật ngốc khi không biết rằng người tôi thích từ đầu đến cuối chỉ có ông thôi.
Tuổi Trẻ Sao
Thông tin tài khoản ngày
Tài khoản được sử dụng đến ngày | Bạn đang có 0 trong tài khoản
1 sao = 1000đ. Mua thêm sao để tham gia hoạt động tương tác trên Tuổi Trẻ như: Đổi quà lưu niệm, Tặng sao cho tác giả, Shopping
Tổng số tiền thanh toán: 0đ
Thanh toánVui lòng nhập Tên hiển thị
Vui lòng nhập Email
Email Không đúng định dạng
Vui lòng nhập mã xác nhận.
Vui lòng nhập Email
Email Không đúng định dạng
Mật khẩu không đúng.
Thông tin đăng nhập không đúng.
Tài khoản bị khóa, vui lòng liên hệ quản trị viên.
Có lỗi phát sinh. Vui lòng thử lại sau.
Vui lòng nhập Tên của bạn.
Vui lòng nhập Email
Email Không đúng định dạng
Mật khẩu phải có ít nhất 6 kí tự.
Xác nhận mật khẩu không khớp.
Nhập mã xác nhận
Đóng lạiVui lòng nhập thông tin và ý kiến của bạn
XVui lòng nhập Email
Email Không đúng định dạng
Vui lòng nhập Họ & Tên.
Vui lòng nhập Ý kiến của bạn.
Tối đa: 1500 ký tự
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đầu tiên bình luận