img

Trên chiếc xe cúp năm mươi phân khối của mình, Phong chở Thúy An về sau buổi học gần như đã rút kiệt năng lượng của hai đứa. Mây đen ùn ùn giăng phủ khắp nơi, bầu trời như giận hờn ai mà ngầu mặt xám xịt. 

Mới lúc nãy ngoài cổng trường, mẹ Thúy An đến rước bằng chiếc ô tô sang trọng, nhưng Thúy An lắc đầu nói mẹ cứ về trước lát con về với bạn. Và giờ đây nó đang ngồi sau xe của Phong và hai đứa có nguy cơ hứng trọn đám mưa trưa nay. Dừng lại bên vệ đường, Phong nói:

- Tui có áo mưa nè, An mặc vào đi!

Thúy An hơi do dự:

- Còn Phong?

- An con gái nên mặc đi, tui con trai, tui sao cũng được.

- Nhưng mà... nhưng...

- Nhưng cái gì nữa mà nhưng, lát ướt hết bây giờ, không khéo về lại cảm, mai còn bài kiểm tra quan trọng lắm đó. Mặc vào lẹ đi!

Phong đưa tay tháo chiếc cặp sau lưng Thúy An xuống, rồi từ từ mở chiếc nón bảo hiểm ra, nhẹ nhàng mặc áo mưa vào cho Thúy An. Giây phút đó, Thúy An bất giác cúi đầu mỉm cười. Hai đứa tiếp tục về trong buổi trưa mưa giăng đầy phố.

- Sao mà lúc nãy mẹ rước không về, đợi tui chi cho cực vậy?

- Tại tui thích đi xe máy.

- Mắc mưa vầy lỡ mai cảm rồi sao?

- Kệ tui, tui thích. Phong lo chạy lẹ đi, ướt hết rồi kìa.

- Tui mà có sao, khỏe như trâu. Lo cho An thôi.

Phong cười sảng khoái sau câu nói đó, Thúy An cũng bất giác cười theo, nhưng không phát ra thành tiếng như Phong. Kể từ ngày nhận lớp, cô xếp hai đứa ngồi chung, mọi thứ như trở nên khác lạ khi lần đầu tiên ánh mắt Thúy An chạm ánh mắt Phong. Mọi thứ như cơ duyên, mọi thứ như trùng hợp nhưng cũng như là sắp đặt. 

Không biết Phong cảm thấy thế nào mỗi lần chạm mặt, đi học chung, ngồi chung, làm bài tập chung, về chung,... nhưng với Thúy An, mỗi lần như thế cô bạn cảm thấy mình như trở thành con người khác, cảm xúc cứ xô nhau trong từng suy nghĩ.

Đến nhà Thúy An, thấy cô bạn định cởi áo mưa ra trả, Phong ngăn lại:

- Thôi mặc dô nhà đi, mai trả tui, tui lỡ ướt rồi, không sao.

Nói rồi không kịp đợi Thúy An nói câu nào, Phong quay xe chạy. Thúy An nói với theo:

- Tới nhà nhắn tin cho tui nha!

Chiều hôm ấy, mưa đã ngừng nhưng nền trời vẫn xám xịt. Trời cũng se lạnh, gió đã nhẹ nhàng hơn nhưng vẫn còn buốt da. Thúy An mang ba lô đứng đợi trước cửa nhà, đôi mắt hết ngó những vũng nước đọng trên đường đến ngó những chiếc lá vàng bay chao nghiêng theo cánh gió. Phong chạy xe tới, dừng trước mặt Thúy An:

Truyện ngắn Mực Tím: Hội ngộ bất ngờ- Ảnh 1.

Minh họa: PHÚC GIANG

- Sao không ở trong nhà, tui gọi rồi ra. Lạnh quá mà đứng đây đợi?

- Có sao đâu, tui có áo ấm mà. Tui sợ Phong lại phải đợi tui.

- Tui đợi An được mà! Thôi lên xe đi An.

Như thông lệ, Phong và Thúy An luôn học bài cùng nhau trong những đợt kiểm tra, thi cử thế này. Do vậy nên hai đứa cùng tiến bộ lên thấy rõ. 

Ban đầu, Thúy An yếu môn ngữ văn còn Phong thì yếu môn Toán, may mắn cả hai đều giỏi môn mà đối phương yếu. Cha mẹ Thúy An rất mừng vì điều đó nên cuối tuần này mời Phong đi ăn cùng gia đình.

Suốt một tiếng đồng hồ ôn bài, cuối cùng cũng xong, mọi thứ sẵn sàng cho ngày mai, gánh nặng như được rũ bỏ xuống, Phong và Thúy An thấy nhẹ nhàng hơn. 

Năm nay là năm cuối, mọi thứ áp lực hơn rất nhiều, nhất là kỳ thi tốt nghiệp. Bất giác Phong nắm lấy tay Thúy An, một cảm giác lạ lẫm làm Thúy An bất chợt giật mình, cái giật mình khẽ khàng, nhẹ nhàng làm Phong cũng đỏ mặt quay đi, nhìn ngoài phía cửa sổ.

- Cuối tuần này đi ăn với ba mẹ An xong mình đi xem phim nha!

- Cũng được, nhưng mà tui không biết cha mẹ có cho đi không.

- Để hôm đó tui xin cho, An yên tâm.

- Nghe có vẻ chắc ăn quá ha.

- Kệ đi, tới đó rồi biết.

- Nếu Phong xin được thì đi.

- Rồi, chốt nha!

Phong và Thúy An cũng dọn dẹp tập vở ra về. Vẫn trên chiếc cúp năm mươi đó, hai đứa về, nghe hồn mình bay bổng.

* * *

Hôm nay, cha mẹ Thúy An đã đến quán ăn trước, còn Thúy An thì đứng trước nhà đợi Phong rước như thường lệ. Đến quán, vừa ngồi vào bàn ăn, Phong ngỡ ngàng khi thấy mẹ Thúy An. Mẹ Thúy An cũng giật mình khi lần đầu tiên gặp Phong, không ngờ thành phố mình nhỏ thật, đi đâu cũng gặp người quen.

Phong cúi chào cha mẹ Thúy An, mẹ Thúy An cười nói:

- Ngồi xuống trước đi cháu, có gì thì từ từ nói sau.

Cha Thúy An hơi ngạc nhiên, nhưng cũng tiếp lời:

- Ngồi đi cháu.

Phong kéo ghế cho Thúy An ngồi, rồi cậu bạn cũng ngồi xuống kế bên, đối diện với cha mẹ Thúy An. Khi đã ổn định chỗ ngồi, những món ăn được mang ra. Sự nhiệt tình và niềm nở của cha mẹ Thúy An làm Phong thấy mình đỡ áp lực hơn, nỗi lo cả tuần nay bắt đầu nhẹ bớt.

- Hôm nay mời con ra ăn cơm là để cảm ơn con đã giúp đỡ Thúy An trong suốt nửa năm học vừa qua, môn Ngữ văn của Thúy An cải thiện rất tốt, cô chú rất mừng.

Nghe vậy Phong ngượng ngùng đáp:

- Dạ bạn bè nên giúp đỡ nhau là chuyện bình thường thôi cô chú, với lại Thúy An cũng giúp đỡ con nhiều trong môn Toán.

Mẹ Thúy An cười:

- Hai đứa cùng phát triển vậy cô rất vui, cùng nhau cố gắng để đạt được ước mơ của hai đứa nha cậu chủ nhỏ!

Ba Thúy An ngạc nhiên, nhìn sang mẹ cô bạn:

- Hình như em và cháu đã gặp nhau trước thì phải, lúc nãy hai người có vẻ ngạc nhiên khi thấy nhau.

Truyện ngắn Mực Tím: Hội ngộ bất ngờ- Ảnh 2.

Minh họa: PHÚC GIANG

Mẹ Thúy An mỉm cười nhìn Phong nói:

- Chẳng những gặp nhau rồi mà nhờ Phong nên công ty mình không mất cái hợp đồng quan trọng của tháng này ấy chứ.

Ba Thúy An nghe vợ nói vậy thì cười, như nhớ ra chuyện gì đó, ông nói:

- À! Thì ra, thằng bé chủ tiệm bánh đến công ty để trả lại túi hồ sơ cho em là cháu Phong đây. Trời ơi! Trái đất này tròn thiệt, chúng ta lại gặp nhau nữa rồi. Đúng là cái duyên rồi.

Phong hơi mắc cỡ, cúi đầu mỉm cười. Cha Thúy An nhìn Phong nói tiếp:

- Hôm đó chú có nghe cô kể về cháu, nhưng không ngờ cháu lại là bạn của Thúy An, nếu biết vậy hôm đó chú đã chạy xuống gặp mặt cháu rồi.

Thúy An vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, cô bạn nhìn mẹ với ánh mắt mong chờ:

- Là chuyện gì vậy mẹ? Nãy giờ mọi người nói gì con không hiểu gì hết.

- Hai tuần trước, mẹ có đến tiệm bánh của Phong để mua bánh cho công ty. Khi bánh được đóng gói xong thì cha con điện hối mẹ đến có việc gấp, mẹ vội quá nên để quên cái túi đựng giấy tờ quan trọng tại tiệm. Khi đến công ty mẹ mới chợt nhận ra, định trở lại lấy nhưng khi vừa xuống tới sảnh đã thấy Phong đứng đó. Phong đã theo địa chỉ trên tấm danh thiếp mẹ để lại đến tận công ty. Bữa đó thấy Phong mà mẹ thương gì đâu, nắng chang chang, mồ hôi nhễ nhại, vội vã trả lại mẹ túi hồ sơ, cúi chào rồi chạy về nói là tiệm bánh đang thiếu người khi mẹ chưa kịp cám ơn tiếng nào. Hổng ngờ Phong là bạn con.

- Hôm đó con định chờ cô đến rồi gửi trả lại, nhưng chợt nghĩ chắc nó quan trọng lắm nên con mới chạy đưa cho cô. Nhưng mà con không phải cậu chủ gì đâu, con chỉ phụ cha mẹ con bán thôi à.

- Cảm ơn cháu lần nữa nhé!

Trên một chiếc bàn nhỏ, trong bữa cơm nhỏ nhưng có rất nhiều niềm vui xen vào nhau.

NGUYỄN CHÍ THIỆN
PHÚC GIANG
NAM KHA
Bình luận (0)
thông tin tài khoản
Được quan tâm nhất Mới nhất Tặng sao cho thành viên
    Truyện ngắn Mực Tím: Cà Rốt và em

    Truyện ngắn Mực Tím: Cà Rốt và em

    Hạ My gật đầu, ánh mắt rưng rưng. Lần đầu tiên trong đời tôi dám vươn tay ra chạm vào tay cô ấy. Thật là hạnh phúc. Tôi phải cảm ơn Cà Rốt.

    'Xé túi mù' những giờ ra chơi không điện thoại thú vị của teen Trường THPT Long Trường

    'Xé túi mù' những giờ ra chơi không điện thoại thú vị của teen Trường THPT Long Trường

    Thú vị, bổ ích và luôn được đổi mới mỗi ngày chính là giờ ra chơi không điện thoại của teen Trường THPT Long Trường (phường Long Trường).

    Truyện ngắn Mực Tím: Nốt trầm

    Truyện ngắn Mực Tím: Nốt trầm

    Mẹ vừa đàn vừa luôn miệng giảng giải, nốt trầm là nốt thấp nhất trong một bản nhạc, nó bổ sung, tô màu và tạo cảm giác sâu lắng cho một bản nhạc. Nó là nền móng vững chắc cho một bản nhạc hay.

    Truyện ngắn Mực Tím: Mùa hoa Osaka nở muộn

    Truyện ngắn Mực Tím: Mùa hoa Osaka nở muộn

    Tôi không biết Vũ có hiểu không, hoa Osaka cũng là tên gọi khác của hoa Muồng Hoàng Yến. Với tôi - những tán hoa Osaka trong sân trường chưa bao giờ lại rực rỡ như thế - mùa hoa nở muộn nhưng rất đỗi ngọt ngào trong trái tim tôi.

    Truyện ngắn Mực Tím: Phía sau cái kết có hậu

    Truyện ngắn Mực Tím: Phía sau cái kết có hậu

    Thảo Hạnh khựng lại, đôi mắt to chớp chớp như thể ngạc nhiên. Tim tôi muốn rớt ra khỏi lồng ngực. Thế rồi, sau một tích tắc, tôi thấy Thảo Hạnh nở nụ cười. Nụ cười ngọt ngào, dễ thương. Nụ cười tươi tắn và rạng rỡ tôi từng yêu mến. May sao, mọi việc đã ổn. Tôi thở phào.

    Truyện ngắn Mực Tím: Sóng âm của cá voi

    Truyện ngắn Mực Tím: Sóng âm của cá voi

    Có lẽ, Lam và Như đã kết nối với nhau bằng thứ sóng âm vô hình ấy. Và bằng một lòng tin, ở đâu đó giữa đại dương tưởng chừng lạnh lẽo, sẽ luôn có một người nhìn thấy phần dịu dàng nhất, ấm áp nhất.

    Truyện ngắn Mực Tím: Trạm phát tình yêu

    Truyện ngắn Mực Tím: Trạm phát tình yêu

    Trong ba người chúng ta, khi một ai muốn bày tỏ tình cảm của mình cho một người đặc biệt, thì đương nhiên người còn lại sẽ có vai trò như một “trạm phát tình yêu”, truyền đi những tình cảm chưa thể nói thành lời.

    Teen THPT Nguyễn Tất Thành lan tỏa tình yêu quê hương, đất nước qua các tiết mục văn nghệ chào mừng 20-11

    Teen THPT Nguyễn Tất Thành lan tỏa tình yêu quê hương, đất nước qua các tiết mục văn nghệ chào mừng 20-11

    Sáng 16-11, sân trường THPT Nguyễn Tất Thành (phường Bình Phú) rộn ràng với 23 tiết mục văn nghệ chào mừng 20-11.

    Trường THPT Nguyễn Thái Bình kỷ niệm nửa thế kỷ hình thành và phát triển

    Trường THPT Nguyễn Thái Bình kỷ niệm nửa thế kỷ hình thành và phát triển

    Sáng 15-11, Trường THPT Nguyễn Thái Bình (TP.HCM) long trọng tổ chức lễ kỷ niệm chặng đường 50 năm thành lập và phát triển giàu truyền thống.

    Truyện ngắn Mực Tím: Thềm nhà rụng đầy hoa cau

    Truyện ngắn Mực Tím: Thềm nhà rụng đầy hoa cau

    Ngồi lặng yên một mình, tôi nghĩ tôi đã hiểu ý nghĩa thực sự của những ngày lễ Tết, giỗ chạp. Đó không chỉ là nghi thức truyền thống, đó còn là thời gian để quay về với gia đình, nguồn cội, để mọi người thêm gắn kết và yêu thương lẫn nhau.