img

Sáng nay, một món quà ẩn danh được đặt trước cổng nhà Phương. Ban đầu, Phương có hơi dè dặt và không muốn mở nó ra, nhưng sau khi được mẹ khuyến khích và nhận thấy món quà được gói bằng loại giấy màu mà Phương yêu thích, cô đã quyết định “khui” món quà này.

Bên trong hộp quà là một chậu cây với mầm cây mới nhú kèm dòng nhắn gửi: “Hãy chăm sóc nó cho đến khi mùa Xuân tới, rồi cậu sẽ có thêm rất nhiều niềm vui”. 

Phương chẳng hiểu mô tê gì, nhưng cô vẫn đem chậu cây ra nơi có ánh sáng, xới đất và tưới tắm cho nó một cách thường xuyên. Một người ẩn danh đã tặng nó cho cô và nhờ cô chăm sóc giúp cơ mà. 

Phương không nghĩ đây là nhiệm vụ khó khăn gì và cô biết mình có thể làm được, thậm chí là làm tốt. Cô không cố gắng tìm kiếm tung tích của người gửi. Ngay cả khi mọi thứ thật mơ hồ, Phương vẫn chăm chút cho cây vì tất nhiên, giờ nó đã là của cô. 

Ít nhất thì sẽ là thế này, cho đến khi mùa Xuân tới, Phương nhủ thầm. Cô không biết điều gì sẽ chờ đợi cô, nhưng cô cũng rất vui mừng vì biết cây sẽ sớm có hình hài, và rồi cô sẽ biết nó là loài gì.

Truyện ngắn Mực Tím: Khi mùa Xuân tới- Ảnh 1.

Minh họa: PHÚC GIANG

Trong những ngày đợi chờ mùa Xuân ấy, vài mẩu tin buồn đã khiến Phương chấp chới. Như việc sau chuỗi ngày ôn thi chăm chỉ của cô và đội tuyển, thì cô đã chẳng đạt bất kỳ giải thưởng nào. 

Mọi người đều an ủi cô rằng “học tài thi phận”, nhưng Phương càng buồn hơn khi nghe nói thế. 

Cô nhớ những đêm ôn thi chăm chỉ đến mức ngủ gục trên bàn, rồi chuỗi ngày vùi mình giữa đống sách vở. 

Ngay cả khi mọi thứ đã qua đi, Phương vẫn ngân ngấn nước mắt mỗi khi nghĩ về sự chăm chỉ của mình và kỳ vọng đến từ những người xung quanh. 

Cô tự tách mình khỏi cuộc vui sau chuỗi ngày thi cử căng thẳng, mặc cho bạn bè ngày nào cũng đến trước cửa nhà í ới không ngớt. 

Mẹ Phương biết tính cô cứng rắn và bà cũng hiểu việc dỗ dành Phương bằng những lời an ủi ngọt ngào không phải là cách. 

Bà chỉ nấu những món ngon và để dành trong lồng bàn. Khi Phương thức dậy, hoặc hoàn thành việc đọc một cuốn sách, sẽ luôn có sẵn thức ăn nóng sốt ở đó. 

Đó là một cử chỉ tinh tế của mẹ và Phương luôn mủi lòng. Vì thế mà một tuần sau đó, Phương cũng chịu ra ngoài sau những chuỗi công tác tư tưởng của mẹ. Cô xuống phố, lang thang khắp nơi.

“Chắc sẽ bận rộn lắm đây. Vì nhà chỉ có hai mẹ con mà thôi...” - Phương nghĩ thầm. Bố Phương đang công tác xa nhà và cũng không có gì chắc chắn rằng ông sẽ về nhà vào dịp năm mới. 

Ý nghĩ đó khiến Phương thoáng buồn. Sẽ có nhiều thứ phải làm và cũng chỉ có hai mẹ con mà thôi. Rồi cô lại nhớ đến cái bóng đèn đã hỏng ở nhà từ ba ngày trước đến giờ vẫn chưa thay.

- Nếu có bố ở nhà thì hay biết mấy...

Phương lẩm nhẩm.

Đang nghĩ miên man về bố thì một bàn tay khẽ chạm lên vai cô. Phương ngoái lại nhìn, bắt gặp một gương mặt vừa lạ vừa quen. Cô nhớ mình đã trông thấy gương mặt ấy ở đâu rồi, chỉ là ở đâu thì cô không nhớ mà thôi. Nhưng Phương không lên tiếng vì cũng có khả năng cậu bạn đối diện cô đã nhận nhầm người.

- Chào Phương!

Rõ ràng là cậu ta biết cô, còn biết cả tên của cô cơ mà. Lại còn cười toe thế kia nữa... Trong khi Phương vẫn không tài nào nhận dạng nổi người đang đứng trước mặt mình là ai thì cậu ta đã tự giới thiệu.

- Mình là Nhật. Bạn có thể thấy mình trông quen quen nhưng không thể nhớ nổi mình là ai vì chúng ta chưa từng nói chuyện với nhau bao giờ. Nhưng bọn mình thường hay ngồi đọc sách cạnh nhau, nên mình vẫn biết bạn.

- A... mình nhớ rồi. Thông cảm nhé, chẳng phải vì mình vô tâm đâu, chỉ là khi đọc sách thì mình luôn đắm chìm vào nó đến mức lãng quên cả thực tại.

- Mình biết mà, mình cũng nhớ đến bạn vì chi tiết này đấy. Bạn luôn rất chăm chú khi đọc sách.

Phương ngại ngùng gãi tai. Nhật thân thiện đến mức cô chẳng biết phải nói gì ngoài lắng nghe cậu. Rồi chẳng biết từ lúc nào hai người đã bước đi song song cạnh nhau, người này nói và người kia thì rất mực lắng nghe. 

Phương vẫn chưa hết buồn vì chuyện đội tuyển, rồi cả chuyện bố thường xuyên vắng nhà nên tâm trí cô có hơi lơ đãng. 

Nhật lờ mờ nhận ra điều đó nên cậu im lặng hẳn đi, chỉ đề nghị đưa Phương về nhà. Chẳng có lý do gì để từ chối nên Phương đồng ý. Trời đã ngả tối, cũng sẽ an toàn hơn nếu có người đi cùng. Ngồi trên xe bus, cô lại bắt đầu suy nghĩ miên man. 

Giờ về nhà thì cô sẽ phụ mẹ nấu cơm, rồi hai mẹ con sẽ ăn cơm trong khi dõi theo chương trình thời sự trên ti vi... 

Trước mắt cô, một khung cảnh ảm đạm đã được dọn sẵn. Đúng lúc ấy thì Nhật quay sang, và ánh mắt cả hai chạm nhau trong chốc lát. Trong khi Nhật bối rối quay mặt đi thì Phương lại nghệt ra vì suy nghĩ: Hay là mình rủ Nhật đến nhà nhỉ?

Nghĩ là làm, Phương khều tay Nhật, giọng hớn hở:

- Nếu cậu không bận gì thì về nhà tớ ăn cơm đi. Mẹ tớ sẽ vui lắm khi trông thấy tớ đưa bạn đến chơi đấy!

Nếu bạn là Nhật khi ấy thì bạn cũng sẽ chỉ có một lựa chọn mà thôi. Cho nên Nhật đã phải gật đầu, vì ánh mắt lấp lánh của Phương lúc ấy.

Truyện ngắn Mực Tím: Khi mùa Xuân tới- Ảnh 2.

Minh họa: PHÚC GIANG

Vậy là bữa cơm hôm ấy đã có thêm sự xuất hiện của một vị khách mới toanh. Dùng bữa xong, Nhật đã xung phong tranh phần rửa bát. Vậy là Phương phụ trách phần úp bát vào rổ vì cô bảo không muốn ngồi không. 

Trong lúc rửa bát, Nhật đã nghe Phương than thở về chuyện cái bóng đèn. Thế là cậu liền xắn tay áo, bắc thang thay cho Phương một cái bóng đèn mới. 

Những việc bố thường làm giờ đều được Nhật xử lý gọn ghẽ. Phương ngưỡng mộ cậu bạn lắm, tự nhủ một lúc nào đó mình cũng phải học cách thay bóng đèn mới được.

Sau khi Nhật ra về, mẹ bỗng huých nhẹ vào vai Phương một cái. Phương nhìn mẹ bằng ánh mắt khó hiểu và mẹ chỉ gật gù đầy mờ ám. Cô quay trở lại phòng, đột nhiên có cảm giác thiếu mất một thứ gì đó. 

Phương nhìn quanh căn phòng một lượt, rồi cô sực nhớ ra thứ mà cô đang thiếu. Chậu cây! Chính là nó. Phương hoảng hốt. Cô không nhớ mình đã không thấy nó từ bao giờ. 

Người ẩn danh đã tặng nó cho cô với một hy vọng tốt đẹp và giờ thì cô đã bỏ bê nó chỉ vì tâm trạng không được tốt. Phương quýnh quáng chạy từ trên lầu xuống dưới nhà thì va ngay vào mẹ.

- Xem nào. Lần này con gái lại bỏ quên cái gì đây?

- Chậu cây ạ! Là chậu cây ai đó đã tặng cho con, vậy mà con lại lỡ bỏ bê nó.

Phương cảm thấy giọng mình lạc hẳn đi và cô bỗng dưng muốn khóc. Bất ngờ, mẹ đưa chậu cây ra trước mặt cô. Một nụ hoa lấp ló hiện ra. Giờ thì cô đã biết đây là thứ gì. Món quà này là một chậu bồ công anh. Phương nhoẻn cười.

Mùa Xuân đến.

Bông bồ công anh đã nở rộ. Phương đã biết danh tính của người tặng cô chậu cây này, người duy nhất biết về loài hoa cô yêu thích, cả quyển sách cùng tên của nhà văn Kawabata Yasunari. Đó là người đã luôn lẳng lặng dõi theo cô trong thư viện.

Phương hít một hơi thật sâu và thổi phù. Những cánh hoa bay lên và tản mát dần ra không trung...

PHẠM HỒNG ANH
PHÚC GIANG
NAM KHA
Bình luận (0)
thông tin tài khoản
Được quan tâm nhất Mới nhất Tặng sao cho thành viên
    Truyện ngắn Mực Tím: Người đi ngắm biển

    Truyện ngắn Mực Tím: Người đi ngắm biển

    Gió biển mang theo vị mặn của muối thổi vào quán. Mình chụp vài tấm ảnh biển, tâm hồn bình yên lạ lùng. Những lo lắng của mình có lẽ rơi hết dọc đường đi rồi, và những sự so sánh có lẽ cũng đã tan biến từ lúc nào.

    Truyện ngắn Mực Tím: Chiếc vỏ ốc

    Truyện ngắn Mực Tím: Chiếc vỏ ốc

    Mùa hạ đã đi qua giai đoạn rực rỡ nhất, rồi đây hoa sữa sẽ bung nở khắp nẻo đường, nồng nàn quanh con hẻm nhỏ. Cõi lòng bồi hồi, Hương khe khẽ ngân nga một khúc ca xưa cũ, nói lời chia tay mùa hạ, đón mừng mùa thu.

    Truyện ngắn Mực Tím: Cà phê sữa tươi và con mèo tam thể

    Truyện ngắn Mực Tím: Cà phê sữa tươi và con mèo tam thể

    Khung cảnh này làm Giang xúc động. Có lẽ vì không khí ấm sực trong tiệm cà phê tỏa ra. Có thể vì những tâm sự đã bị gió đánh bạt...

    Truyện ngắn Mực Tím: Hoài niệm tươi đẹp

    Truyện ngắn Mực Tím: Hoài niệm tươi đẹp

    Như mọi năm, công tác chuẩn bị ngày khai trường của hai mẹ con vẫn ân cần chu đáo và ăm ắp tình yêu thương vô bờ.

    'Cháy' hết mình tại Hội trại khối 10 Trường THPT Nguyễn Thị Minh Khai

    'Cháy' hết mình tại Hội trại khối 10 Trường THPT Nguyễn Thị Minh Khai

    Sáng 27-9, hơn 500 tân binh của Trường THPT Nguyễn Thị Minh Khai (phường Xuân Hòa, TP.HCM) đã góp mặt tại Hội trại chào đón khối 10 với nhiều tiết mục đặc sắc.

    Truyện ngắn Mực Tím: Chuyến tàu hạnh phúc

    Truyện ngắn Mực Tím: Chuyến tàu hạnh phúc

    Chúng tôi xúc động trước tình đồng chí, đồng đội của họ, và biết ơn vì đã được sinh ra và lớn lên trong hòa bình mà vẫn còn họ ở bên.

    Truyện ngắn Mực Tím: Phía trước có ai chờ

    Truyện ngắn Mực Tím: Phía trước có ai chờ

    Và tôi nghĩ, đôi khi, không cần một câu chuyện tình để khiến thanh xuân trở nên đáng nhớ. Chỉ cần một vài người bạn lặng lẽ đồng hành cùng nhau, thế là đã đủ để những nhọc nhằn trong ngày bỗng trở nên dịu dàng hơn.

    Cùng tân binh khối 10 bắt đầu hành trình rực rỡ tại Trường THPT Lương Thế Vinh

    Cùng tân binh khối 10 bắt đầu hành trình rực rỡ tại Trường THPT Lương Thế Vinh

    Sáng 21-9, Ngày hội học sinh khối 10 diễn ra rộn ràng tại Trường THPT Lương Thế Vinh (phường Cầu Ông Lãnh, TP.HCM).

    Teen Trường THPT Trưng Vương cùng nhau tạo nên ‘khởi đầu mới’ tại trại chào đón học sinh khối 10

    Teen Trường THPT Trưng Vương cùng nhau tạo nên ‘khởi đầu mới’ tại trại chào đón học sinh khối 10

    Tại trại khối 10 chào đón tân học sinh, teen Trường THPT Trưng Vương đã cùng tạo nên những khoảnh khắc đáng nhớ cho hành trình 1.000 ngày thanh xuân.

    Thầy trò Trường THPT Nguyễn An Ninh bứt phá trên đường chạy đầu năm học mới

    Thầy trò Trường THPT Nguyễn An Ninh bứt phá trên đường chạy đầu năm học mới

    Sáng 20-9, Trường THPT Nguyễn An Ninh (phường Vườn Lài, TP.HCM) tổ chức nhiều hoạt động ý nghĩa chào đón học sinh khối 10.