Vui lòng nhập Email
Email Không đúng định dạng
Vui lòng nhập Họ & Tên.
Bố mẹ Phương kết hôn ngót nghét đã gần mười tám năm. Phương là con một, nó đương nhiên được hưởng trọn tình yêu thương từ cả hai. Phương luôn cảm thấy đây là một cuộc hôn nhân viên mãn và vì thế, nó rất tự hào về gia đình của mình. Cho đến một ngày, bố mẹ nó quyết định ly hôn. Không có một dấu hiệu rạn nứt nào từ trước hay bóng dáng của người thứ ba. Bố và mẹ đều có vài buổi nói chuyện riêng với Phương để chia sẻ về quyết định này. Nhưng Phương vẫn cảm thấy ấm ức, bởi cả hai người chỉ nói với nó sau khi đã quẳng cho nó một thông báo đột ngột như vậy. Mẹ Phương muốn ra nước ngoài học tiến sĩ, bởi bà đã dành cả tuổi xuân của mình để vun vén cho gia đình này. Bố Phương tôn trọng quyết định ấy, bởi ông cũng có một mục tiêu lớn muốn theo đuổi. Và họ hỏi Phương muốn lựa chọn việc ở với ai trong hai người?
Những thông tin đột ngột cứ dồn dập kéo đến làm Phương cảm thấy quá tải. Tại sao họ lại làm như thế? Nói vậy chẳng khác nào suốt quãng thời gian vừa rồi cả bố và mẹ đều chỉ đang chịu đựng nhau thôi ư? Còn nó thì sao? Tại sao lại bắt nó lựa chọn vào lúc này? Phương sụp đổ và bắt đầu hoài nghi về tình yêu thương mà bố mẹ đã dành cho nó suốt thời gian qua. Cứ như thể chỉ có mình nó cảm thấy hạnh phúc khi là một phần của gia đình này vậy.
Một buổi sáng nọ, Phương để lại một lời nhắn ngắn ngủi rằng nó sẽ biến mất vài hôm để ổn định lại tinh thần, bố mẹ không cần đi tìm nó. Nó ôm theo những túi đồ lỉnh kỉnh, leo lên tàu. Học kì mùa hè đã kết thúc, lúc này thời tiết ngày càng nóng nực hơn. Kế hoạch du lịch vạch ra từ trước giờ đã trở thành một dấu chấm lửng. Nó ngủ gục trên tàu suốt hai giờ đồng hồ. Dừng ở ga, Phương bắt xe ôm để di chuyển tiếp. Điểm đến của nó lần này là nhà bà Ngoại. Phương chỉ nhớ mang máng rằng lần cuối cùng đến chơi với bà thì nó vẫn còn bé bỏng lắm. Mấy cây cỏ lau ven đường khi ấy còn cao hơn nó cả khoảng. Giờ thì chúng đã biến mất hết cả. Phương chậm rãi bước trên con đường đất xưa cũ. Căn nhà nhỏ cùng mảnh vườn hiện ra bên cạnh ao nước. Bà ngoại đang ngồi trước hiên nhà, lúi húi làm gì đó mà nó không nhìn rõ. Nó hắng giọng, ngại ngùng cất tiếng gọi:
- Bà... Bà ơi!
Bà quay đầu lại, phải mất mấy giây mới nhận ra nó. Bà lật đật bước qua mấy bậc tam cấp để ra mở cổng. Bà mắng yêu nó mấy câu, sao đến mà không báo trước để bà chuẩn bị. Rồi bà dắt nó vào nhà, múc nước từ giếng lên cho nó rửa tay chân. Nước giếng mát rượi làm Phương tỉnh ngủ hẳn. Bà bảo nó lên trên nhà ngồi, rồi bà lại lúi húi đi làm gì đó. Nó bẽn lẽn ngồi ở mép giường, quan sát một vòng căn nhà nhỏ. Không có nhiều điểm khác biệt so với lần cuối nó về đây. Phần ngói đã bị bỏ, bức tường loang lổ được sơn mới. Nhà bếp đã tiện nghi hơn trước để thuận tiện cho việc nấu nướng. Chuồng gà, chuồng lợn cũng biến mất rồi. Mảnh vườn thì vẫn còn đó, nhưng những cây to đã bị đốn hết, giờ bà chỉ trồng rau.
Bà từ dưới gian bếp trở lên với một đĩa hoa quả đầy ắp. Táo, ổi, nhãn, thanh long. Còn có cả ngô và khoai lang luộc nữa. Nhiều quá! Đó là bữa ăn đầu tiên trong ngày của bà và Phương. Xong xuôi, Phương lăn ra ngủ thêm một vài tiếng. Lúc tỉnh dậy, nó đã trông thấy một thằng nhóc lạ hoắc đang ngồi giữa nhà nói chuyện với bà. Thằng nhóc nhanh nhảu giới thiệu mình là Lâm, cũng là cháu của bà và là họ hàng xa của Phương. Bà ngoại bảo ngày xưa hai đứa chơi với nhau suốt, hay chí chóe, cãi nhau ỏm tỏi lắm. Thậm chí có lần Phương còn ghê gớm đến mức chọi đá khiến máu mũi Lâm chảy ròng ròng. Phương vừa im lặng lắng nghe, vừa cảm thấy áy náy ghê gớm khi nhìn sang Lâm và thấy thằng nhóc ấy chỉ cười hiền đáp lại nó. Lâm ở lại vào buổi trưa, ăn cơm cùng nó và bà. Bữa cơm của bà đơn giản hơn nhiều so với những món mẹ nấu lúc còn ở trên thành phố nhưng Phương vẫn ăn ngon lành, có lẽ vì đói. Nó lăng xăng đi rửa bát, Lâm thì lo phần tráng rồi úp bát vào rổ. Xong xuôi, Phương định đi ngủ một giấc nhưng vì ban nãy đã ngủ nhiều nên hai mắt cứ mở thao láo. Nó chạy đi tìm Lâm, nhờ thằng nhóc giới thiệu cho mấy trò vui để "giết thời gian". Lâm lấy hai cần câu tự chế và một cái giỏ nhỏ đưa cho nó. Phương trố mắt:
- Để làm gì thế?
- Đi bắt cua ạ.
- Bây giờ mọi người vẫn phải đi bắt cua để ăn hả Lâm?
- Không chị. Để giết thời gian thôi mà.
Phương nhún vai, leo lên xe đạp của Lâm. Lâm chở nó ra một cái mương nhỏ. Lúi húi cả buổi chỉ bắt được vài con cua, trời thì nóng, mồ hôi thấm vào áo ướt đẫm. Phương nhíu mày, nó kéo lấy vạt áo Lâm. Thằng nhóc lại lóc cóc đèo nó về. Phương chỉ nhớ ngày đầu tiên trở lại nhà bà ngoại, nó mệt đến mức nằm trên giường được mười phút đã lăn ra ngủ li bì.
Mặc dù đã vào kỳ nghỉ hè, nhưng đám trẻ dưới quê vẫn bận rộn vì phải phụ giúp cha mẹ việc đồng áng. Thành ra, không phải lúc nào Lâm cũng ở nhà để đưa nó đi "giết thời gian". Phương dọn sân xong thì lại rảnh rỗi đến mức buồn chán. Nó đang ngồi ở hè, chúi mũi đọc truyện tranh thì có một ông lão cất tiếng chào nó. Phương vội gập cuốn truyện lại, chạy ra cổng.
- Cháu là cháu bà Nhàn à?
- Dạ. Ông đến tìm bà cháu ạ? Bà cháu đang thắp hương cho ông ngoại, cháu mời ông vào chơi.
Ông lão lắc đầu, đưa cho nó một túi khế vàng ươm.
- Khế này ông biếu bà. Cháu bảo với bà thế nhé. Thôi ông về.
- Cháu chào ông ạ...
Phương nhanh nhảu cầm túi khế lên gian nhà chính. Nó nhìn những trái khế vàng ươm, đưa lên mũi hít hà mùi hương thơm ngọt. Phương chưa kịp nói gì thì bà đã biết là ai đưa rồi. Có điều, nó không biết ông lão này là ai. Phương tò mò hỏi bà. Bà chỉ đáp ngắn gọn, đây là hàng xóm. Vậy là Phương cũng thôi thắc mắc. Nhưng đấy là thôi thắc mắc với bà thôi, chứ lát sau nó đã đem đi hỏi Lâm rồi. Nó nghe được từ Lâm rằng, ông lão ấy tên là Bình. Ông Bình không phải người ở làng này. Sau khi chiến tranh kết thúc, ông đột nhiên xuất hiện ở đây, mưu sinh bằng nghề thợ điện. Ông ít nói nhưng chăm chỉ lắm nên ai cũng quý. Còn ông ngoại thì ra chiến trường rồi hi sinh ở ngoài đó đã nhiều năm. Bà ở một mình từ dạo đó, buôn bán đủ thứ để nuôi mẹ Phương lớn lên. Ông Bình thích bà cũng đã nhiều năm rồi, nhưng chỉ âm thầm quan tâm như vậy thôi.
- Đấy là tình yêu đó chị. Nghe vĩ đại nhỉ?
- Ừ...
Phương thờ ơ đáp. Tình yêu ấy à? Bà ngoại và ông ngoại yêu nhau rồi sau đó mẹ Phương mới ra đời. Rồi mẹ Phương và bố Phương gặp nhau, yêu nhau và có Phương. Nhưng tại sao bây giờ tình cảm ấy lại thay đổi?
Tối đó, Phương kể với bà về chuyện ly hôn giữa bố và mẹ. Bà chỉ bình thản xoa tóc nó, mỉm cười.
- Bố và mẹ con đều đã là người lớn cả rồi. Họ hoàn toàn có khả năng chịu trách nhiệm cho quyết định của mình. Như việc sinh con ra và nuôi dưỡng con vậy. Tất nhiên là bố mẹ con yêu nhau và con là kết tinh của tình yêu ấy. Bà vẫn còn nhớ, ngày xưa bố con đã phải theo đuổi con gái bà mấy năm trời đấy. Nếu bây giờ có một điều gì đó mà con có thể làm, bà nghĩ con nên ủng hộ và tôn trọng quyết định của họ. Vì bà biết chắc rằng, dù có thế nào đi chăng nữa, họ vẫn sẽ yêu thương con vô điều kiện, Phương ạ.
Nỗi ấm ức dường như đã vơi đi phân nửa. Phương gọi cho bố mẹ, nói với họ mấy ngày nữa sẽ trở lại thành phố. Nó sẽ ở lại cùng bố để thuận tiện cho việc học hành. Đổi lại, về chuyến du lịch biển hè này, cả nhà vẫn sẽ đi cùng nhau như kế hoạch ban đầu. Cả bố và mẹ đều đồng ý. Phương tắt máy, nắm lấy bàn tay ấm áp của bà. Nó lém lỉnh:
- Bà có nghĩ đến việc cho ông Bình một cơ hội không ạ? Bởi vì đó cũng chính là tình yêu và cháu mong bà sẽ không bỏ lỡ những điều tốt đẹp như thế!
Bà bật cười, mắng yêu nó mấy câu như mọi khi. Rồi bà ôm chặt nó vào lòng. Phương chợt ngửi thấy một mùi hương thơm ngọt phảng phất trong gian nhà nhỏ. Nó đưa mắt nhìn quanh. Trên bàn thờ của ông ngoại, đầy những trái khế vàng ươm, xếp cạnh nhau ngay ngắn.
Tuổi Trẻ Sao
Thông tin tài khoản ngày
Tài khoản được sử dụng đến ngày | Bạn đang có 0 trong tài khoản
1 sao = 1000đ. Mua thêm sao để tham gia hoạt động tương tác trên Tuổi Trẻ như: Đổi quà lưu niệm, Tặng sao cho tác giả, Shopping
Tổng số tiền thanh toán: 0đ
Thanh toánVui lòng nhập Tên hiển thị
Vui lòng nhập Email
Email Không đúng định dạng
Vui lòng nhập mã xác nhận.
Vui lòng nhập Email
Email Không đúng định dạng
Mật khẩu không đúng.
Thông tin đăng nhập không đúng.
Tài khoản bị khóa, vui lòng liên hệ quản trị viên.
Có lỗi phát sinh. Vui lòng thử lại sau.
Vui lòng nhập Tên của bạn.
Vui lòng nhập Email
Email Không đúng định dạng
Mật khẩu phải có ít nhất 6 kí tự.
Xác nhận mật khẩu không khớp.
Nhập mã xác nhận
Đóng lạiVui lòng nhập thông tin và ý kiến của bạn
XVui lòng nhập Email
Email Không đúng định dạng
Vui lòng nhập Họ & Tên.
Vui lòng nhập Ý kiến của bạn.
Tối đa: 1500 ký tự
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đầu tiên bình luận