Vui lòng nhập Email
Email Không đúng định dạng
Vui lòng nhập Họ & Tên.
Lâm ngồi cạnh tôi, nên tôi có trò chuyện, nhưng chỉ thi thoảng.
Tôi có cảm giác rằng cậu khó gần, nhưng không hiểu vì sao.
* * *
Giữa giờ toán, Lâm chợt quay sang tôi và thấp giọng hỏi tôi có thể cho cậu mượn một cây bút chì không.
Tôi để ý, Lâm hay dùng bút chì để đánh dấu các kiến thức trọng tâm trong sách giáo khoa. Chắc là hôm nay cậu quên mang.
Tôi chỉ có một cây bút chì - một cây bút chì gỗ đỏ, nhưng tôi chẳng mấy khi dùng. Lúc nào nó cũng nằm trong cặp. Tôi mở ngăn cặp, lấy bút chì đưa cậu. Cậu khẽ cảm ơn tôi rồi tiếp tục tập trung vào bài giảng.
Lâm rất thích môn toán, cậu cũng giỏi toán nữa. Sách của Lâm thường xuyên bị lật giở và ghi chú lên, nên nhìn cũ hẳn đi. Tôi thì khác, tôi không thích toán, cũng chẳng học tốt Toán.
Sách của tôi vẫn còn khá mới vì tôi chẳng thường xuyên mở sách, cũng chẳng bao giờ có hứng thú để ghi chú gì. Có vài lần tôi nhìn sang Lâm và ghen tị, ước gì tôi cũng thích toán giống cậu. Mà có khi việc thích toán sẽ giúp tôi học toán tốt hơn không chừng.
Chiều hôm qua, cô chủ nhiệm đã gọi điện thoại cho mẹ tôi và nói với mẹ tình hình học toán của tôi.
Thật ra thì đây chẳng phải chuyện kinh khủng gì, vì tôi may mắn có được một người mẹ rất nhẹ nhàng với con. Mẹ chưa bao giờ trách mắng hay đặt nặng một điều gì lên tôi.
Chỉ là, tôi muốn mẹ yên tâm về tôi hơn.
Tiết hôm nay giải bài tập phần Luyện tập, cô giáo gọi ngẫu nhiên ba bạn để kiểm tra vở xem đã làm bài tập chưa. Ba bạn được cô gọi lên là Quỳnh, Trân và Diệu Anh.
Diệu Anh. Là tôi.
Quỳnh và Trân đã lên bảng rồi, còn tôi thì vẫn chưa lên bảng nên cô gọi tên tôi một lần nữa.
Thật kỳ lạ, tối hôm qua tôi đã để vở bài tập toán vào cặp, nhưng sao bây giờ chẳng thấy đâu nhỉ? Mà hình như hồi sáng trước khi đi học, tôi có lấy vở giải nốt bài tập có dấu hoa thị. Sau đó thì tôi đã để nó trên bàn. Tôi đã không để nó vào cặp và mang đến lớp.
Tôi phải nói gì với cô giáo bây giờ? Tôi đã làm bài tập, nhưng nếu nói với cô rằng tôi để quên vở, có khi nào cô cho rằng tôi không làm bài tập nên nói dối cô không?
"Tô Diệu Anh".
Cô gọi tên tôi, lần này là lần thứ ba.
Tôi biết là không thể trốn tránh được nữa, nên quyết định lên bảng.
Năm nay là năm thứ mười một tôi ngồi trên ghế nhà trường, đương nhiên là tôi có để quên vở mấy lần, nhưng đây là lần đầu tiên tôi xui xẻo đến mức này: đã để quên vở còn bị cô giáo kiểm tra vở.
"Vở của em đâu?".
"Dạ, em để quên ở nhà rồi. Nhưng mà em có làm bài tập. Em lấy vở ra làm bài tập nhưng quên cất vào cặp".
Cô nhìn tôi, thở dài. Tôi không quay đầu nhìn lại, nhưng tôi biết rằng cả lớp đang chăm chăm hướng về phía tôi.
"Thôi, vậy để lần sau cô kiểm tra vở của em".
Rồi cô cho tôi về chỗ ngồi.
Khi tôi ngồi xuống, tôi đã thở phào nhẹ nhõm. Lâm xoay cây bút chì gỗ đỏ mà tôi cho cậu mượn bằng ngón trỏ và ngón cái, nhìn tôi và mỉm cười.
Chúng tôi đều biết rằng cô giáo đã có thể viết tên tôi vào sổ ghi đầu bài vì tôi không mang vở, nhưng cô đã cho tôi một cơ hội.
* * *
Minh họa: PHÚC GIANG
Buổi chiều, khi làm bài tập tiếng Anh, tôi bắt gặp vài từ vựng mà tôi không hiểu.
Tôi có một cuốn từ điển Anh - Việt, nhưng tôi thích dùng máy tính để tra từ hơn. Lần này cũng thế, tôi bật máy tính để bàn lên, tra từ rồi dùng bút chì ghi nghĩa vào sách bài tập.
Đợi đã. Tôi vẫn chưa lấy lại bút chì mà tôi đã cho Lâm mượn hồi sáng. Tôi vội vàng vào Facebook và nhắn tin ngay cho cậu ấy.
"Này, ông vẫn chưa trả tôi cây bút chì!".
Tôi nhắn vội vàng rồi nhấn gửi.
Lần gần nhất Lâm dùng Facebook là cách đây hai tiếng đồng hồ. Tôi đoán rằng giờ này Lâm đang bận rộn với một lớp nâng cao nào đó, vì cậu học toán, vật lý và hóa học nâng cao, mà nghe đâu còn học cả tiếng Anh nâng cao nữa. Nể cậu ấy thật. Tôi chỉ học hai lớp là ngữ văn và tiếng Anh tăng cường thôi cũng đủ mệt rồi, còn cậu ấy thì học hẳn bốn lớp nâng cao.
Không có bút chì để viết vào sách bài tập, tôi chỉ còn cách viết nghĩa từ vựng vào vở nháp. Còn bài tập, tôi cũng làm vào vở nháp nốt. Đang làm nửa chừng thì tôi nghe tiếng thông báo tin nhắn từ điện thoại. Là tin nhắn của Lâm.
"Tôi đi học về rồi đây".
Quả nhiên là cậu ấy đã đi học nâng cao.
"Tôi ghé sang nhà trả cây bút chì nhé?".
"Sang tận nhà luôn á? Không cần đâu. Ngày mai trả tôi".
Tôi ngay lập tức từ chối lời đề nghị của Lâm, vì tôi thấy việc sang nhà chỉ để trả một cây bút chì thật chẳng đáng.
"Tôi tiện đường nên ghé. Lỡ sang ngày mai tôi lại quên thì phải làm thế nào?".
Lâm lúc nào cũng dứt khoát như thế. Không còn cách nào, tôi để Lâm sang nhà tôi.
Giữa lúc đang vùi đầu vào bài tập trắc nghiệm tiếng Anh thì tôi nghe giọng mẹ vọng lên từ phòng khách:
"Diệu Anh, bạn đến nhà kìa con!".
Tôi vội chạy xuống. Lâm đang dừng xe đạp điện ngay trước nhà tôi, khi thấy tôi mở cổng thì bước xuống, bước về phía tôi với một cây bút chì và một cốc trà.
"Của bà đây".
Cậu đưa cả cây bút chì và cốc trà kia cho tôi.
"Này, gì đây?".
"Trà đào. Cảm ơn vì cây bút chì".
Tôi cầm lấy cây bút chì bằng một tay và cốc trà đào bằng tay kia, ngắm nghía những miếng đào vàng ươm bên trong cốc. Nhìn thích thật đấy, nhưng Lâm mua hẳn một cốc trà đào để cảm ơn tôi đã cho mượn bút chì cơ á?
Vẫn đang trong trạng thái ngạc nhiên, tôi chưa biết nói gì thì Lâm đã lên xe đạp điện và đi mất. Tôi vội nói "cảm ơn" với theo, nhưng chẳng biết cậu có nghe được không.
Bằng một cách ngẫu nhiên nào đó, cậu đã mua trà đào, loại nước uống mà tôi thích nhất, chứ không phải là loại nào khác. Mà tôi thì chưa bao giờ nói với cậu rằng tôi thích trà đào.
Tôi nhắn tin cảm ơn Lâm, rồi lên phòng, trở lại bàn học.
Cốc trà đào ngon tuyệt. Tôi làm bài tập một mạch, khi ngẩng đầu khỏi sách thì đã hoàn thành hẳn một chương, cốc trà đào cũng đã cạn từ lúc nào.
* * *
Ngày mai lại có một tiết toán.
Trước khi đi ngủ, tôi viết vào giấy nhớ "nhất định phải mang vở toán" bằng bút màu đỏ, đè mạnh tay để nét chữ thật đậm, sau đó dán lên thời khóa biểu.
À, còn một việc nữa. Tôi phải cố gắng học toán để mẹ yên tâm hơn về tôi.
"Cố gắng học toán" là dòng chữ được tôi viết lên tờ giấy nhớ thứ hai. Lần này thì tôi dán giấy nhớ lên bàn.
Ngáp một tiếng thật to, tôi ôm lấy chú gấu bông màu hồng rồi ngả lưng xuống giường.
* * *
Tôi cứ nghĩ rằng tôi là người đến lớp sớm nhất rồi, nhưng vừa bước vào lớp đã thấy Lâm. Tôi tròn mắt nhìn cậu.
"Sao hôm nay đi học sớm thế?".
"Quỳnh giữ chìa khóa lớp, nhưng hôm nay Quỳnh vắng nên nhờ tôi giữ chìa khóa".
Đúng thật, vì người giữ chìa khóa có nhiệm vụ mở cửa lớp nên lúc nào cũng phải đi học sớm.
"Trà đào ngon không?".
Lâm nhìn tôi, đợi câu trả lời.
"Tôi thấy cũng ngon đấy. Cảm ơn ông".
"Ừ, thế là tốt rồi".
"Mà hôm qua ông học nâng cao môn gì đấy?".
"Môn toán".
Lại là toán. Cậu ấy học toán không biết chán sao? Rất nhiều lần tôi tự hỏi như thế.
Có lẽ đã đến lúc tôi thật sự hỏi Lâm điều đó rồi.
"Ông học toán mãi không chán à?".
Minh họa: PHÚC GIANG
"Không, tôi thích toán. Tôi thích nên mới học toán đấy, chứ tôi mà không thích thì chắc sẽ không thể nào theo lớp".
"Ngoài học tập ra ông không có sở thích nào hết à?".
"Có chứ, tôi trồng cây này. Tôi đang trồng một cây ổi, cây cũng cao rồi, nhưng có quả thì còn lâu lắm!".
"Ơ, thật á? Tôi cũng thích trồng cây này!".
Chúng tôi lái sang chuyện trồng cây, từ việc mua hạt giống trên mạng đến chọn chậu, rồi đến việc chăm sóc, tưới nước cho cây. Rồi còn phải tự pha thuốc trừ sâu sinh học nữa. Tôi thì hay dùng tỏi và ớt, còn Lâm thì không chỉ tỏi, ớt mà còn dùng cả gừng.
Mà chuyện mua hạt giống của Lâm cũng buồn cười lắm. Cậu kể có lần cậu mua hạt giống táo xanh, nhưng khi trồng thì mọc lên cây mận. Quả mận cũng ngon nên cậu không lấy làm khó chịu gì, chỉ là cậu thấy buồn cười quá, chẳng biết lần sau mua hạt giống mận thì có trồng ra cây táo xanh không nữa.
Tuy tôi và Lâm đã ngồi cùng bàn từ đầu năm học đến giờ, nhưng tôi nào có để ý đến cậu. Tôi cứ đến lớp, ngồi học rồi ra về. Thi thoảng tôi hỏi cậu mượn cuốn sách, cuốn vở, còn cậu mượn tôi cây bút, cây thước.
Cậu có đám bạn của cậu, tôi cũng có đám bạn của tôi, nên chúng tôi có trò chuyện nhưng không thường xuyên. Những cuộc trò chuyện chỉ xoay quanh việc học, ngắn ngủi và vô vị. Tôi đã nghĩ rằng Lâm khó gần. Có lẽ Lâm cũng có suy nghĩ y hệt thế.
Mãi đến tận hôm nay, tôi mới biết rằng cậu ấy không hề khó gần một tẹo nào.
Nếu không cùng trò chuyện, định kiến sẽ không bao giờ thay đổi.
Các bạn đã đến lớp gần như đầy đủ, chuông vào lớp cũng sắp reo. Tiết đầu tiên là tiết toán. Tôi lấy sách vở toán để sẵn trên bàn, quay sang nói với Lâm.
"Này, hay ông kèm tôi học toán đi".
"Ừ, được".
Tiếng chuông reo lên. Tôi nhìn sang cậu, thầm gửi lời cảm ơn.
Tuổi Trẻ Sao
Thông tin tài khoản ngày
Tài khoản được sử dụng đến ngày | Bạn đang có 0 trong tài khoản
1 sao = 1000đ. Mua thêm sao để tham gia hoạt động tương tác trên Tuổi Trẻ như: Đổi quà lưu niệm, Tặng sao cho tác giả, Shopping
Tổng số tiền thanh toán: 0đ
Thanh toánVui lòng nhập Tên hiển thị
Vui lòng nhập Email
Email Không đúng định dạng
Vui lòng nhập Email
Email Không đúng định dạng
Mật khẩu không đúng.
Thông tin đăng nhập không đúng.
Tài khoản bị khóa, vui lòng liên hệ quản trị viên.
Có lỗi phát sinh. Vui lòng thử lại sau.
Vui lòng nhập Tên của bạn.
Vui lòng nhập Email
Email Không đúng định dạng
Mật khẩu phải có ít nhất 6 kí tự.
Xác nhận mật khẩu không khớp.
Nhập mã xác nhận
Đóng lạiVui lòng nhập thông tin và ý kiến của bạn
XVui lòng nhập Email
Email Không đúng định dạng
Vui lòng nhập Họ & Tên.
Vui lòng nhập Ý kiến của bạn.
Tối đa: 1500 ký tự
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đầu tiên bình luận