img

- Khổng Tú Uyên lên bảng trả bài - Giọng cô giáo vang lên từ phía trên bục giảng. - Khổng Tú Uyên?

- Hình như tiết trước bạn ấy có học cô ạ.

Tôi nhìn chỗ ngồi trống trải phía trước, nơi luôn được lấp đầy bởi một cô bạn khá mũm mĩm, người mà cô giáo vừa gọi tên. Rồi lơ đễnh, tôi xoay đầu nhìn ra cửa sổ.

Băng qua sân trường vắng vẻ về phía tận gần cuối góc tường, nơi có một cây bàng. Tôi thấp thoáng thấy dáng hình ai đó khuất sau gốc cây. 

Dù khoảng cách khá xa nhưng tôi vẫn tinh mắt nhận ra. Chính là người lần đầu tiên trốn học, cũng là lần đầu tiên để lại phía trước tôi một khoảng trống, Tú Uyên.

Ấn tượng tôi về cô bạn đó không nhiều, ngoại trừ cái tên và dáng hình mập mạp. Mặc dù cô ấy ngồi phía trước nhưng hiếm khi quay lại trò chuyện với tôi, lúc nào cũng lầm lì vùi đầu trong sách vở. 

Trong lớp chẳng khi nào phát biểu, trừ khi cô giáo chỉ đích danh. Nhưng sau mỗi bài kiểm tra đều khiến cho tôi lo lắng. Cô ấy luôn kém điểm tôi sát nút, và tôi chỉ sợ mình lơ là học tập một giây thôi là có thể mất danh hiệu đứng đầu bất cứ lúc nào.

* * *

Một ngày đi ngang qua cây bàng ấy, tôi bất chợt dừng lại ngắm nhìn nó thật lâu. Tôi tự hỏi cái cây này có gì thú vị mà cô bạn bàn trên có thể ngồi bên nó mỗi ngày?

Một cơn gió thoảng qua khiến tán lá bàng xao động, vài tờ giấy ngả màu bất chợt từ cành cao chao mình rơi xuống đầu tôi. Theo phản xạ tự nhiên, tôi giơ tay ra đón.

Tôi sững sờ ngây người không chớp mắt. Những bức hình trong tranh... toàn bộ đều là... tôi. Là ai đã vẽ chúng?

Truyện ngắn Mực Tím: Chủ nhân của cuốn sổ tranh- Ảnh 1.

Minh họa: PHÚC GIANG

Tôi kẹp những bức tranh vào vở, trong lòng không hết hoài nghi. Tranh không đề tên người vẽ, ngoài nét chì có vết loang của mực nơi góc giấy.

Tôi ngắm nghía màu mực khá lâu. Nó giống y như màu mực của tôi viết, mực màu xanh nhưng soi kỹ dưới nắng sẽ hơi ánh tím. Nhưng tại sao vết mực của tôi lại lem vào tờ giấy đó?

Ngồi đăm chiêu suy nghĩ, mắt còn dán lên tấm lưng phía trước, nơi màu áo trắng cũng lấm chấm vài dấu mực đã phai màu. Tôi nhớ ra đã từng lỡ tay vẩy mực vào cô bạn bàn trên, không chỉ áo mà còn dính lên sách vở. 

Tôi đã xin lỗi, cô bạn lúng túng không đáp lời, chỉ vội vàng cúi xuống thấm mực trên trang giấy, nâng niu tựa như một món đồ trân quý. Lẽ nào là cô ấy?

Từ khi phát hiện ra điều đó, ánh mắt của tôi vô thức hướng về cô ấy nhiều hơn. Tôi phát hiện ra cô ấy lén liếc trộm mình qua một tấm gương nhỏ.

Tú Uyên vẫn vậy, chẳng bao giờ chịu bắt chuyện với tôi. Tôi chủ động hơn để cô ấy chịu quay đầu xuống. Những lúc như thế trông cô ấy luôn căng thẳng và bối rối, tôi càng nhìn lại càng thấy buồn cười.

Tôi đoán cô ấy thích tôi, nếu không thì cô ấy chả vẽ tôi nhiều đến thế. Nhưng cái thú đời nó lạ lắm, Tú Uyên càng muốn giấu thì tôi càng muốn khơi ra. Tôi thích thú cảm giác nhìn cô nàng đỏ mặt, cái má phúng phính như chiếc bánh rán vừa chín tới rắc vừng.

* * *

Một ngày nọ, lớp có bài tập ngoại khóa, tôi và Tú Uyên được chia một cặp. Khi cô vừa đọc tên xong thì cô bạn bàn trên vội vàng đứng lên từ chối:

- Thưa... cô. Em... có thể tự làm một mình không?

Trước ánh mắt ngỡ ngàng sửng sốt của tôi, cô giáo đã đồng ý, còn ai kia thì vội vã ngồi sụp xuống bàn. Trong lòng cảm giác như có một tảng đá to đang đè nặng khiến tôi hít thở thật khó khăn. Tại sao Tú Uyên lại không muốn chung nhóm với tôi? 

Nhất là trong quãng thời gian ngắn qua dường như chúng tôi đã nói chuyện hơn tất thảy cả hai năm cộng lại. Vậy mà cô ấy lại từ chối?

Chẳng phải cô ấy thích tôi sao?

Lẽ nào do tôi tự mình tưởng tượng?

* * *

Những bức tranh tôi giấu trong cuốn tập cũng có ngày lộ ra, chúng âm thầm bị chuyền tay nhau hết người này đến người khác.

Một cô bạn nào đó trong lớp nhận mình là người vẽ những bức tranh này, giữa bao tiếng hò reo, cô nàng kia vừa đỏ mặt vừa tiến tới tỏ tình với tôi. Tôi chả nhớ bạn ấy nói những gì, tôi đang mải lén nhìn phản ứng của Tú Uyên. Liệu Tú Uyên có định đứng lên giành lại công lý về mình?

Tôi đã chờ rất lâu, nhưng Tú Uyên không đáp lại. Thậm chí cô ấy còn ngoảnh mặt sang hướng khác, dường như mọi tiếng hò hét đang diễn ra trong lớp chẳng ảnh hưởng gì đến mình.

Vậy ra đúng là Tú Uyên chẳng quan tâm gì đến tôi thật. Tất cả là do tôi tự đa tình. Tôi thất vọng, kèm theo một chút giận hờn vô cớ. Những ngày sau Tú Uyên chủ động tránh mặt khiến tôi càng bực dọc hơn. 

Lại thêm có cái đuôi cứ tò tò bám theo tôi mỗi ngày, hết nhà để xe lại đến căng tin trường khiến tôi hết lần này tới lần khác vụt mất bóng lưng cô ấy. Mối quan hệ của chúng tôi vốn chẳng là gì bây giờ lại càng trở nên xa lạ.

* * *

Tôi đỗ đại học, một trường khó nhằn trên Hà Nội. Ai cũng mừng, nhưng tôi lại chả vui chỉ vì hạng hai không phải là điều tôi mong muốn. Mười hai năm học chỉ giành hạng nhất, lần đầu tiên tôi nếm mùi thất bại. Lên thủ đô nhập học, nghe nói lớp tôi học chung với bạn đỗ thủ khoa, tôi tò mò muốn nhìn rõ mặt kẻ soán ngôi của tôi với điểm số gần như sát nút.

Khổng Tú Uyên. Tôi không tin nổi vào mắt mình, là cô ấy! Tú Uyên cũng ngỡ ngàng không kém, mắt to tròn không chớp nhìn tôi đang từ từ tiến tới và... ôm chầm lấy cô ấy.

- Cậu... cậu làm gì... ở đây? - Tú Uyên lắp bắp, tôi nghe thấy trống ngực cô ấy đập thình thịch.

Tôi buông cô ấy ra, không biết mình vừa làm gì nữa, nhưng vẫn đáp lại một cách trơn tru:

- Nơi đất khách quê người lại gặp người bạn cũ, cảm giác thật thân quen.

- Ừ, đúng là... thân quen thật.

Tú Uyên đáp lại tôi, không tránh mặt như hồi nào nữa, tôi bỗng cảm thấy vui.

Người ta nói tảng băng dù cứng đến đâu thì lửa cháy lâu ngày cũng phải tan chảy. Tôi chủ động bắt chuyện mỗi ngày thì cô ấy cũng phải đáp lại tôi thôi. Dần dà, tôi phát hiện ra chúng tôi có rất nhiều điểm chung thú vị: môn học yêu thích giống nhau, cách làm việc nhóm, rồi cả những ước mơ... 

Tôi thích nói chuyện với cô ấy, mặc dù đa phần là tôi nói cô ấy nghe. Ngày mỗi ngày, chúng tôi trở nên thân thiết hơn và thành đôi bạn thân trong mắt mọi người.

Tôi biết Tú Uyên là người thích yên tĩnh, còn cái số tôi như tuýp người thu hút đám đông, nhất là đám con gái. Các nàng cứ vây quanh kiếm chuyện hỏi tôi, nhiều người còn thẳng thừng ngỏ ý. Những lúc như vậy Tú Uyên lại tránh mặt sợ làm phiền tôi. 

Nhưng tôi đâu cảm thấy phiền, tôi thích sự yên bình khi ở bên Tú Uyên, và cũng sợ cô ấy không vui khi bên ngoài đồn thổi: tình bạn khác giới chỉ xảy ra khi một bên hoàn toàn xấu! Tôi sợ Tú Uyên nghe thấy những lời bàn tán ấy, sợ cô ấy cảm thấy đau lòng. Nhưng cô ấy đáp lại tôi:

- Không sao đâu, tớ quen rồi!

Tú Uyên cười nhưng tôi cảm thấy sao buồn thế? Tôi vỗ về cô bạn:

- Ừ, kệ họ đi. Chỉ cần tớ thấy cậu đẹp là được.

- Cậu khách sáo rồi, nhưng dù sao tớ cũng cảm ơn.

Truyện ngắn Mực Tím: Chủ nhân của cuốn sổ tranh- Ảnh 2.

Minh họa: PHÚC GIANG

Tôi không nghĩ là mình khách sáo, tôi nói đến vẻ đẹp nội tâm của cô ấy mà. Vẻ ngoài như cánh hoa, rồi sẽ tàn theo năm tháng, nhưng nét đẹp tâm hồn là dư vị hương thơm, đọng lại rồi sẽ nhớ mãi không quên. Trong một giây phút xao động, tôi chợt nhận ra hình như... tôi thích cô ấy mất rồi.

Tôi cũng chẳng biết vì sao mình thích, và thích từ bao giờ. Những cảm xúc ngọt ngào như mầm cây nhỏ, đã vô tình bén rễ trong tim.

* * *

Tôi cảm thấy tình cảm của mình rất chân thành, thế nhưng cô ấy lại không tin. Nghe lời tỏ tình của tôi, cô ấy lại thẳng thừng từ chối.

Tôi cứ nghĩ là cô ấy cũng thích tôi cơ, như cái cách mà cô ấy vẫn âm thầm vẽ tôi trong cuốn sổ cho đến tận bây giờ.

- Liệu cậu có từng... thích tớ không? Một chút xíu xiu thôi cũng được. Tớ muốn biết lý do tại sao cậu lại vẽ tranh nhiều như thế.

Tú Uyên hoảng hốt, ngước mắt nhìn tôi, lắp bắp:

- Tại... tại sao cậu biết?

- Tớ biết từ lâu rồi.

Nghe tôi nói, cô ấy mặt đỏ bừng bừng rồi... bỏ chạy mất.

Như thế là cô ấy cũng thích tôi phải không? Chơi với Tú Uyên bấy lâu tôi đã hiểu ra phần nào tính cách của cô ấy. Cái gì không thích sẽ từ chối dứt khoát thẳng thừng, còn nếu đồng tình thì cứ ngần ngừ ấp úng. 

Vậy ra không phải cô ấy không rung động, mà vì cô ấy... nhát gan. Nghĩ tới những lời xì xầm chê bai ngoại hình cô ấy, tôi nghĩ đến lúc mình phải làm một điều gì đó rồi.

Tú Uyên là người giản dị xuề xòa, lại chỉ mải lo học mà chả để ý chăm sóc bản thân. Tôi tuy là con trai nhưng rất may có mẹ "điệu đà" nên có khi còn am hiểu hơn cô ấy. 

Và tôi bắt đầu áp dụng. Chỉ cần tập thể dục và thay đổi chế độ dinh dưỡng, cùng những món mỹ phẩm tôi tặng, tôi tin là cô ấy sẽ tự tin hơn và không từ chối tình cảm của tôi.

* * *

Một ngày đầu xuân, tôi rủ Tú Uyên đi chùa Hà. Nghe nói cầu duyên ở chùa này thiêng lắm, tôi cũng muốn thử xem sao. Sau khi làm lễ xong. Tôi kéo tay cô ấy ra ngoài và nói:

- Xòe tay ra. Tớ cho cậu cái này!

Tôi đặt vào tay Tú Uyên một chiếc vòng gỗ có gắn ba chiếc chuông nhỏ, cô ấy thắc mắc ý nghĩa của nó là gì.

Tôi cười hì hì:

- Cái đó thì tớ cũng chẳng biết. Nếu chùa thiêng thì lời nguyện cầu của tớ sẽ trở thành sự thật. Khi đó chiếc chuông này sẽ tự động rung lên.

Khi cô ấy còn ngơ ngác thì tôi đã đứng dậy và đi, tôi sợ lại phải nghe thấy câu khước từ lần nữa. Cô ấy không gọi tôi lại, bước chân tôi cứ nặng dần, nặng dần... Rốt cuộc tôi vẫn là người thua cuộc...

Bất ngờ sau lưng tôi có tiếng chuông đồng lớn vang lên rộn rã, xen lẫn trong đó còn có tiếng chuông nhỏ thánh thót rung lên ba tiếng: Đinh đinh đang...

HẠ DƯƠNG
PHÚC GIANG
NAM KHA
Bình luận (0)
thông tin tài khoản
Được quan tâm nhất Mới nhất Tặng sao cho thành viên
    Truyện ngắn Mực Tím: Thềm nhà rụng đầy hoa cau

    Truyện ngắn Mực Tím: Thềm nhà rụng đầy hoa cau

    Ngồi lặng yên một mình, tôi nghĩ tôi đã hiểu ý nghĩa thực sự của những ngày lễ Tết, giỗ chạp. Đó không chỉ là nghi thức truyền thống, đó còn là thời gian để quay về với gia đình, nguồn cội, để mọi người thêm gắn kết và yêu thương lẫn nhau.

    Truyện ngắn Mực Tím: Sương rơi trên ngón tay

    Truyện ngắn Mực Tím: Sương rơi trên ngón tay

    Giữa màn tối bao trùm, tâm trí Tâm bỗng xuất hiện hình ảnh giọt sương mềm mại rơi trên những chiếc lá non ẩm ướt, giống hệt quang cảnh trong buổi sớm an lành diễn ra ở quê nhà.

    Truyện ngắn Mực Tím: Mối tình đầu

    Truyện ngắn Mực Tím: Mối tình đầu

    Chú rể bật cười khanh khách, ngốc thật, ngay cả trong ngày cưới vẫn vô tư như thế. Mối tình đầu, à thì ra tôi đã quá ngốc nghếch không nhận ra... Mà liệu tôi đã kể chưa nhỉ, cô gái ấy, cũng là người mà tôi đã yêu suốt cả những năm tháng thanh xuân của mình.

    Truyện ngắn Mực Tím: Hoa xuyến chi trên ngực trái

    Truyện ngắn Mực Tím: Hoa xuyến chi trên ngực trái

    Bây giờ, Thảo mới để ý đến những bông hoa bé xíu được cài cẩn thận trong túi áo vest trước ngực Thắng. Đó chính là hoa xuyến chi mà Thảo say mê nhất. Và có lẽ chỉ một lát nữa thôi, Thảo sẽ nói cho Thắng biết ý nghĩa của loài hoa đáng yêu này.

    Truyện ngắn Mực Tím: Cô gái chơi đàn dương cầm

    Truyện ngắn Mực Tím: Cô gái chơi đàn dương cầm

    Như bao nhiêu điều đẹp đẽ của cuộc đời, cảm xúc phức tạp kia cần thời gian và sự kiên nhẫn để định danh chính xác. Dù sao thì tối hôm nay Quỳnh đã chủ động tìm gặp Nguyên, vậy hẳn cô có điều muốn nói.

    Truyện ngắn Mực Tím: Cái bánh ngon

    Truyện ngắn Mực Tím: Cái bánh ngon

    Cái bánh dở hôm nay là để cái bánh ngon ngày mai ra đời. Cái bánh thất bại là thứ bột tuyệt vời nhất để tạo nên cái bánh thành công.

    Công tắc khoa học 2025 khởi đầu sôi nổi tại Trường THCS Hoàng Hoa Thám

    Công tắc khoa học 2025 khởi đầu sôi nổi tại Trường THCS Hoàng Hoa Thám

    Chiều 27-10, dự án Công tắc khoa học với chủ đề “Một sức khỏe” đã khai mạc tại Trường THCS Hoàng Hoa Thám (phường Tân Bình, TP.HCM).

    Truyện ngắn Mực Tím: Ngôi nhà trong hẻm nhỏ

    Truyện ngắn Mực Tím: Ngôi nhà trong hẻm nhỏ

    Ánh nắng buổi sáng chảy tràn trên vai tôi ấm áp. Mong sao bố con Diệu Anh ở nơi phương xa mọi sự tốt lành. Cuộc sống muôn vạn nẻo đường, tôi tin rằng một ngày rất gần thôi, mình sẽ gặp lại cô.

    Truyện ngắn Mực Tím: Trạm dừng chân

    Truyện ngắn Mực Tím: Trạm dừng chân

    Dù ga tiếp theo là ở đâu... thì tôi biết, tôi sẽ không còn lạc lõng trên chuyến tàu của chính mình nữa. Vì tôi học được cách yêu thương nó, đứa bé chậm chạp, từng thất bại, từng mỏi mệt nhưng chưa từng bỏ cuộc.

    Truyện ngắn Mực Tím: Nhảy lên và bước qua sóng

    Truyện ngắn Mực Tím: Nhảy lên và bước qua sóng

    Trong khoảng lặng, tôi nhận ra mình cũng đã vượt qua được cơn sóng của chính mình mang tên nguyện vọng một. Rồi tôi cũng sẽ như My, sẽ chinh phục được biển của riêng mình.