img
Truyện ngắn Mực Tím: Người lạ mặt- Ảnh 1.

Tôi đọc đi đọc lại tấm bưu thiếp, bức hình eo biển cheo leo dốc đá dù được chụp vào ngày trời nắng đẹp, tôi vẫn tưởng như thấy cơn mưa bụi mờ mịt của biển đang bao bọc lấy cô gái - người viết tấm bưu thiếp. Một người lạ mặt tôi chưa từng gặp bao giờ. 

Sấm dội lên một chút, để lại những vệt âm u trên bầu trời ngoài cửa sổ. Tôi ngắm nghía những nét chữ thô mộc xiên xiên không hàng chẳng lối, ngượng ngùng với ý nghĩ của chính mình, rằng mình sẽ cảm thấy thế nào, nếu những gì Lam Văn viết là dành cho tôi.

"Lam Văn", tôi lẩm nhẩm đôi ba lần, cái tên thật đẹp. Không hiểu sao tấm bưu thiếp nhỏ gợi cho tôi một dáng vẻ thanh mảnh, độc hành của cô gái. Ngày đầu tuần, khi trở về nhà từ chỗ học, tôi nhận được tấm bưu thiếp có đề chi tiết địa chỉ. 

Tôi không quen ai tên Lam Văn cả, nên đoán ra ngay có thể tấm bưu thiếp dành cho người chủ cũ căn hộ nhỏ tôi đang ở. Nghe nói cậu ta đi nước ngoài nên mới chuyển đi, là tôi nghe người cho thuê nhà nói như vậy.

Tấm bưu thiếp nằm ngay ngắn trên chiếc bàn học nhỏ, nơi tôi để dăm ba cuốn sách mình thích. Tôi nhìn chằm chằm nó, chẳng thể tập trung nổi với bản thiết kế nội thất đang bày ra dang dở trước mặt mình. 

Thực sự, tôi không biết làm gì với tấm bưu thiếp nhỏ nhắn này đây? Đằng nào cũng không có địa chỉ người chủ cũ, tôi tặc lưỡi liếc nhìn tấm thiệp. Chẳng thể gửi nó đi đâu khác được.

Truyện ngắn Mực Tím: Người lạ mặt- Ảnh 2.

Tôi lên YouTube, tìm nghe bản nhạc cô gái nhắc đến trong tấm bưu thiếp mới gửi đến căn hộ của tôi. Tròn một tuần sau tấm thiệp đầu tiên, vẫn những dòng chữ xiên xiên, run rẩy hơn. Có lẽ cô viết nó trên tấm bàn gỗ nhỏ trên tàu. 

Tôi bật bản nhạc, ngay lập tức tiếng ghi ta trầm buồn và giọng hát dịu dàng như hơi thở dội vào khoảng không xung quanh tôi, váng vất với cơn gió tháng 12 thổi vào từ ô cửa sổ và ban công rộng bên ngoài.

Travelling north, travelling north to find you

Train wheels beating, the wind in my eyes

Don't even know what I'll say when find you

Call out your name love, don't be surprised.

Hình ảnh Lam Văn trên chuyến tàu đêm của cô sao giống với bài hát này đến vậy? Tôi tưởng tượng một cô gái luôn muốn kiến tạo bầu không khí xung quanh mình. 

Có thể cô nhớ đến cách cô và người chủ cũ căn hộ này gặp gỡ nhau, nên mới bật bản nhạc mình từng nghe, để được hòa mình vào bầu không khí của một ngày mùa đông xa xôi. 

Có thể, cô tình cờ nghe bài hát trong list nhạc cổ của mình, để hình ảnh anh chàng tôi không biết mặt đột ngột tràn về trong cô. Tôi không thể biết.

Những ngày sau đó, thảng hoặc tâm trí tôi thường hay quay lại với Lam Văn và người chủ cũ căn nhà. Họ là gì của nhau? Liệu họ có gặp lại nhau không sau chuyến tàu tình cờ ấy. Vì hiển nhiên Lam Văn không hề biết anh chàng đã chuyển ra nước ngoài. 

Vì sao cô gái vẫn tiếp tục gửi những tấm thiệp đến đây, vì có vẻ như họ chẳng còn thân thiết đến độ biết rằng đối phương đang làm gì, ở đâu cơ mà. Còn tôi, một nhân vật phụ bất đắc dĩ, hà cớ gì mãi mơ màng với những chi tiết cô gái ấy truyền tải qua vỏn vẹn vài dòng ngắn ngủi. 

Vì cớ gì, những buổi tối chập chờn hơi ấm, khi nghe đi nghe lại bài hát của Lam Văn, thảng hoặc tôi nhớ về Lam ngày chúng tôi còn ở bên nhau. 

Nụ cười lơ đãng của Lam ẩn hiện giữa ánh đèn vàng vọt khi cùng tôi ngồi ở tầng 3 quán cà phê quen trong ngõ Hội Vũ mỗi thứ 6 cuối tuần. Chúng tôi đã có những kỷ niệm đẹp, rất đẹp cùng nhau.

Truyện ngắn Mực Tím: Người lạ mặt- Ảnh 3.

Minh họa: PHÚC GIANG

Truyện ngắn Mực Tím: Người lạ mặt- Ảnh 4.

"Rất khó để tìm thấy nhau. Nhưng thật dễ dàng để lạc mất nhau". Tôi lẩm nhẩm những dòng cuối cùng trong tấm bưu thiếp mới đến của Lam Văn. Tuần thứ 3. Tấm bưu thiếp thứ 3. 

Tôi đã dành hàng giờ đồng hồ lên mạng tìm kiếm thông tin về cô gái này, tôi cặm cụi check từng trang Facebook có cái tên Lam Văn một, không một cô gái nào có vẻ đang đi du lịch một mình, hay đúng hơn, không một cô gái nào gợi cho tôi về chủ nhân của những tấm bưu thiếp gửi đến địa chỉ của tôi mỗi tuần.

Ngày hôm đó, tôi lôi xe ra đường, đi vu vơ rồi thế nào thấy mình đi lòng vòng trên một con đường quen. Gọi là đường, nhưng lối ngắn tủn cắt giữa những con phố dài. Tôi và Lam hay ngồi trên vỉa hè khu này, vì chúng tôi cùng mê mẩn những tán xà cừ cổ thụ chạy dọc phố. 

Từ dạo chia tay Lam cách đây hơn một năm, tôi chọn cách không ghé lại đây, chỉ bởi không muốn nghĩ về Lam nữa. Nếu chỉ có những chuyện vui, những buổi hẹn hò, những cái nắm tay nhiệt thành để nhớ đến thì tốt biết mấy. Nhưng rốt cục thì, tình cảm ngắn ngủi của chúng tôi có nhiều nỗi buồn hơn niềm vui thì phải.

Lam và tôi đã từng làm bạn một thời gian trước khi trở thành cặp đôi. Lam trong veo và nhiệt thành. Tôi trầm lặng và khép mình. Hai nửa hoàn hảo, theo lời rất nhiều người xung quanh chúng tôi. Quả thực giai đoạn đầu, chúng tôi say sưa trong tình cảm nhỏ bé này. 

Tôi đã tin rằng Lam chính là cô gái mình kiếm tìm, bất chấp những khác biệt từ vụn vặt như gu âm nhạc cho đến việc Lam không thích kiểu trầm lặng quá thể trong giao tiếp của tôi. Rồi một ngày, tôi nhận ra những vấn đề tưởng nhỏ ấy có thể đẩy chúng tôi xa nhau đến thế nào. Tôi chọn nghe những bản nhạc mình thích khi không ở bên cạnh Lam.

- Chẳng lẽ cậu không còn gì để nói với tớ nữa? Phải không Quân?

Đó là lần cuối cùng tôi nhìn thấy Lam khóc. Rồi dần dần, tôi thấy khó chịu bởi những dòng tin nhắn trách móc của Lam gửi đến cho mình, tôi nghĩ mình có làm gì sai nếu một ngày mình không còn muốn ở bên cạnh một người. 

Tôi block cô khỏi mọi cách thức liên lạc. Tôi bận rộn. Và quên rằng mình đã kết thúc câu chuyện với Lam theo cách tệ hại đến vậy.

Tôi và Lam, chúng tôi là những chấm nhỏ đã ở quá xa nhau rồi.

Truyện ngắn Mực Tím: Người lạ mặt- Ảnh 5.

Cô gái hẳn sẽ rất thất vọng nếu biết rằng người nhận và đọc những dòng chữ run rẩy của cô không phải cậu bạn cô tình cờ gặp trên chuyến tàu nọ, mà lại là tôi, kẻ cô không mảy may ý niệm về sự tồn tại. Không hiểu sao, tôi thấy phiền phức với tấm bưu thiếp cầm trên tay, tôi vứt nó xuống bàn, bên cạnh đống bản vẽ phác thảo đã luẩn quẩn cả tuần trời mà không thể làm xong.

Đột nhiên, trong tôi trào lên cảm giác ghét bỏ Lam Văn. Tại sao, tại sao lại có thể khiến cho tôi cảm thấy tệ đến thế này chỉ bởi những dòng chữ tưởng vô thưởng vô phạt. Mối liên hệ mơ hồ của cô và gã trai đã từng ở căn nhà này thì có liên hệ gì đến tôi cơ chứ?

Truyện ngắn Mực Tím: Người lạ mặt- Ảnh 6.

Minh họa: PHÚC GIANG

Truyện ngắn Mực Tím: Người lạ mặt- Ảnh 7.

Tôi cảm thấy như mình đang rơi. Tôi hiểu đây sẽ là tấm bưu thiếp cuối cùng tôi (hay anh chàng nào đó) nhận được từ Lam Văn. Rồi tôi xếp ngăn nắp những tấm bưu ảnh lên mặt bàn, tôi đọc lại. 

Cô gái lạ mặt ấy, cô gái mà có thể sẽ chẳng bao giờ tôi có cơ hội gặp mặt, đã tìm được sự an yên sau chuỗi ngày độc hành mệt nhoài, cùng với những câu thoại vụn vặt trên đường. 

Cô sẽ nghĩ thế nào, nếu người bạn cô yêu quý chưa bao giờ được nhận những tấm bưu ảnh này. Để "lắng nghe" cô, như cô nói. Liệu hành trình của cô có đến đích mà cô mong mỏi hay không?

Lam Văn và cậu bạn ở căn nhà này, họ là hai chấm nhỏ đã bị cuộc sống đẩy xa nhau, để không biết bao giờ có thể gặp lại, có thể xoa dịu nhau, có thể ở bên cạnh nhau, có thể chỉ cần để lắng nghe nhau.

Còn tôi, tôi đã chọn đẩy Lam ra khỏi cuộc sống của mình. Theo cái cách khô khốc, tàn nhẫn, và cũng buồn bã nhất. "Rất khó để tìm thấy nhau. Nhưng thật dễ dàng để lạc mất nhau...", những gì Lam Văn viết cách đây không lâu lại chập chờn ẩn hiện trong tâm trí tôi.

Tôi lặng nhìn nét chữ xiên xiên của Lam Văn. Nhưng trước mắt tôi, lại là một buổi chiều mùa đông không biết đã bao ngày về trước, khi người bạn giới thiệu cô gái mặc chiếc áo choàng len ấm sực, đôi má cô hơi ửng đỏ vì hơi lạnh, mái tóc cuốn hờ hững sau gáy.

- Này, cậu biết Lam không nhỉ, em ấy học dưới mình một khóa.

Rồi chẳng chờ tôi phản ứng, cô gái đã cất lời.

- Chào cậu, trời hôm nay lạnh quá. Thế nên cúc họa mi mới đẹp thế này, thích thật! - cô hờ hững đưa bàn tay nhỏ chạm nhẹ vào những bông cúc họa mi trên tay.

Tôi nhìn Lam và nụ cười của cô. Tôi đã nghĩ giá mình có thể nắm đôi tay bé nhỏ ấy, đi qua những mùa đông...

Tôi bấm số điện thoại cũ của Lam, cũng chẳng rõ cô có còn lưu số máy này không nữa. Nhưng tôi không thể chờ đợi lâu hơn được nữa.

- Alo, Lam nghe!

Tôi hít vào thật sâu, trước khi nghe thấy giọng mình vang lên, trong một cơn gió đông lạnh ngắt vừa tràn vào từ ban công đầy gió.

- Lam, là tớ đây...

LAM ANH
PHÚC GIANG
NAM KHA
Bình luận (0)
thông tin tài khoản
Được quan tâm nhất Mới nhất Tặng sao cho thành viên
    Truyện ngắn Mực Tím: Trạm dừng chân

    Truyện ngắn Mực Tím: Trạm dừng chân

    Dù ga tiếp theo là ở đâu... thì tôi biết, tôi sẽ không còn lạc lõng trên chuyến tàu của chính mình nữa. Vì tôi học được cách yêu thương nó, đứa bé chậm chạp, từng thất bại, từng mỏi mệt nhưng chưa từng bỏ cuộc.

    Truyện ngắn Mực Tím: Nhảy lên và bước qua sóng

    Truyện ngắn Mực Tím: Nhảy lên và bước qua sóng

    Trong khoảng lặng, tôi nhận ra mình cũng đã vượt qua được cơn sóng của chính mình mang tên nguyện vọng một. Rồi tôi cũng sẽ như My, sẽ chinh phục được biển của riêng mình.

    Truyện ngắn Mực Tím: Tên cậu là gì?

    Truyện ngắn Mực Tím: Tên cậu là gì?

    Dù chỉ mới tiếp xúc với cô bạn vài lần nhưng tôi đã cảm giác có một điều gì đó to lớn (vượt ra ngoài chút rung rinh vụn vặt) giữ tôi lại, để tôi không hời hợt, vồn vã như cái sự "cảm nắng" ban đầu.

    Khai mạc 'Những ngày văn học - nghệ thuật TP.HCM' với nhiều hoạt động hấp dẫn

    Khai mạc 'Những ngày văn học - nghệ thuật TP.HCM' với nhiều hoạt động hấp dẫn

    Tối 18-10, tại Nhà văn hoá Thanh niên (phường Sài Gòn) đã diễn ra chương trình khai mạc 'Những ngày văn học - nghệ thuật TP.HCM'.

    Truyện ngắn Mực Tím: From U.P. with love

    Truyện ngắn Mực Tím: From U.P. with love

    Hoài đi học xa, thỉnh thoảng về Việt Nam chơi. Một vài lần cô và Duy chạm mặt nhau khi cùng đi họp lớp. Không ai nhắc lại chuyện xưa trong những phút thoáng qua gặp gỡ ấy

    Truyện ngắn Mực Tím: Người đi ngắm biển

    Truyện ngắn Mực Tím: Người đi ngắm biển

    Gió biển mang theo vị mặn của muối thổi vào quán. Mình chụp vài tấm ảnh biển, tâm hồn bình yên lạ lùng. Những lo lắng của mình có lẽ rơi hết dọc đường đi rồi, và những sự so sánh có lẽ cũng đã tan biến từ lúc nào.

    Truyện ngắn Mực Tím: Chiếc vỏ ốc

    Truyện ngắn Mực Tím: Chiếc vỏ ốc

    Mùa hạ đã đi qua giai đoạn rực rỡ nhất, rồi đây hoa sữa sẽ bung nở khắp nẻo đường, nồng nàn quanh con hẻm nhỏ. Cõi lòng bồi hồi, Hương khe khẽ ngân nga một khúc ca xưa cũ, nói lời chia tay mùa hạ, đón mừng mùa thu.

    Truyện ngắn Mực Tím: Cà phê sữa tươi và con mèo tam thể

    Truyện ngắn Mực Tím: Cà phê sữa tươi và con mèo tam thể

    Khung cảnh này làm Giang xúc động. Có lẽ vì không khí ấm sực trong tiệm cà phê tỏa ra. Có thể vì những tâm sự đã bị gió đánh bạt...

    Truyện ngắn Mực Tím: Hoài niệm tươi đẹp

    Truyện ngắn Mực Tím: Hoài niệm tươi đẹp

    Như mọi năm, công tác chuẩn bị ngày khai trường của hai mẹ con vẫn ân cần chu đáo và ăm ắp tình yêu thương vô bờ.

    'Cháy' hết mình tại Hội trại khối 10 Trường THPT Nguyễn Thị Minh Khai

    'Cháy' hết mình tại Hội trại khối 10 Trường THPT Nguyễn Thị Minh Khai

    Sáng 27-9, hơn 500 tân binh của Trường THPT Nguyễn Thị Minh Khai (phường Xuân Hòa, TP.HCM) đã góp mặt tại Hội trại chào đón khối 10 với nhiều tiết mục đặc sắc.