Vui lòng nhập Email
Email Không đúng định dạng
Vui lòng nhập Họ & Tên.
Hôm ấy là thứ năm, trường tan sớm, nhân lúc bạn bè lục tục ra về, tôi níu áo Kim Long dúi vào tay cậu phong thư màu hồng nhạt. Trong ấy tôi đã ghi hết nỗi lòng đầy kín hai mặt giấy. Như thế mới đủ, chứ một dòng tin nhắn ba chữ "mình thích cậu" không thể dung chứa hết nỗi niềm chất ngất trong tôi.
Kim Long cầm lấy phong thư, không chút chần chừ mở ra xem ngay lập tức. Hành động tự nhiên của cậu khiến tôi đỏ bừng mặt, dợm chân định chạy thì bị Kim Long giữ tay lại. Cậu nói, giọng trầm trầm:
"Đừng đi vội. Nghe mình nói đã".
Tôi quay lại, mím môi nhìn cậu, tim đập thình thịch trong ngực.
"Cảm ơn cậu vì đã quý mến mình. Nhưng... thật xin lỗi, mình không thích cậu".
Không nghĩ sẽ bị từ chối thẳng thừng, tôi nghe sống mũi cay xè, nước mắt trào lên ướt mi. Hít một hơi sâu, tôi nghẹn giọng hỏi:
"Tại sao vậy? Vì mình đáng ghét lắm à?".
"Không phải như thế". Kim Long gập lại bức thư, xoay xoay trên tay, lộ vẻ bối rối. "Vì mình đã thích người khác rồi".
Những giọt nước mắt tôi cố gắng giữ lại đã nhiều đến mức, như kè đá ngoài đê bị vỡ, chúng cứ thế tuôn ào ra. Kim Long thấy vậy liền lục cặp tìm khăn giấy đưa cho tôi. Cảm kích sự ân cần của cậu, tôi đón lấy chặm lên khóe mắt.
"Ai vậy?". Dù biết mình bất nhã, nhưng câu hỏi cứ thế bật ra không ngăn được. Nỗi tò mò như đốm lửa nhỏ thiêu đốt tâm can. Bây giờ, bên cạnh nỗi thất vọng và xấu hổ là sự hiếu kỳ khủng khiếp.
"Là Cẩm Anh lớp bên cạnh". Kim Long từ tốn đáp, gương mặt trở lại nghiêm trang như những sáng thứ hai chào cờ dưới sân trường.
"Ra là như vậy". Tôi bật cười, nước mắt vẫn không ngừng rơi. Cảm thấy chẳng còn gì để nói nữa, tôi quay lưng về phía Kim Long, bước thật nhanh xuống cầu thang, đi như chạy ra bãi giữ xe. Chiếc khăn giấy thấm nước mắt ướt đẫm, tôi vo tròn trong tay đến mức nát nhàu.
Tưởng ai đặc biệt lắm, hóa ra là Cẩm Anh, một cô gái hết sức bình thường, thậm chí có phần nhạt nhòa. Kiểu người vẫn thường bắt gặp trên phố, thoáng thấy rồi quên ngay, dù nhìn bao nhiêu lần cũng không có gì ấn tượng. Một cô gái như thế, so với tôi đây, có gì hay mà Kim Long lại thích.
Ngày thứ năm buồn bã cứ thế đi qua. Hôm sau đến lớp, tâm trạng nặng trĩu vẫn đeo bám tôi như một đám mây u ám. Ngoài tôi và Kim Long ra, chẳng ai biết đến lời tỏ tình bị từ chối ấy. Kim Long lúc nào cũng kín đáo và tế nhị, gặp nhau cậu vẫn chào hỏi vui vẻ, chỉ có tôi là không bình thản được.
Tình cảm quý mến bấy lâu nay dành cho cậu bỗng chốc bay biến, thay vào đó là nỗi bực tức, khó chịu. Bây giờ tôi mới nhận ra, khoảng cách giữa thích và ghét một người sao mà ngắn ngủi. Nếu dùng thước đo, chắc nó chỉ vừa vặn một gang tay.
* * *
Minh họa: PHÚC GIANG
Dạo này đã vào mùa mưa, những cơn mưa đỏng đảnh, bất thần. Trời đang nắng đấy, thế mà bỗng chốc mây đen kéo đến, rồi nước trút xuống, ào ào như thác đổ làm người đi đường không kịp trở tay.
Tính tôi vốn đểnh đoảng, thường xuyên quên mang áo mưa, nhưng may mắn là chưa lần nào bị ướt.
Như hôm nay chẳng hạn, trống trường vừa điểm, bước ra khỏi lớp học, nhìn lên cao thấy mây đen giăng kín, tôi vội vàng chạy ra bãi giữ xe, hối hả đạp về nhà.
Có lẽ vì quá vội vã, tà áo dài vướng vào xích xe lúc nào không biết. Đến khi nhận ra thì muộn rồi, tuy tôi chưa té ngã, nhưng tà áo trắng muốt đã rách một đường dài, dính luyn đen thui.
Nỗi sợ hãi và bực mình khiến tôi phát khóc. Ngay lúc này thì Cẩm Anh từ đâu xuất hiện, hết sức bình tĩnh, cô nhẹ nhàng bảo tôi lùi xe lại.
Lúc Cẩm Anh giúp tôi gỡ được tà áo ra khỏi líp xe cũng là lúc mưa sập xuống đầu. Tôi theo Cẩm Anh dắt xe vào nhà cô trú mưa. Đó là một ngôi nhà nhỏ bên đường, mái lợp ngói cũ kỹ, trước sân chưng mấy chậu xương rồng bát tiên nở hoa đỏ tươi.
Tôi ngồi xuống chiếc ghế đẩu trước hiên, khép chặt vạt áo khoác nhìn mưa đổ xuống. Cơn mưa thật lớn, tiếng nước rơi ầm vang chen lấp với những suy nghĩ hỗn loạn trong tôi. Nhìn tà áo dài rách bươm, tôi nén tiếng thở dài. Bộ áo này còn mới, mỗi khi giặt tôi không dám vò mạnh, thế mà giờ đây chỉ còn nước vứt bỏ. Mẹ mà biết chắc là giận lắm, nhất định bà sẽ mắng tôi một trận vì tội bất cẩn.
Cẩm Anh từ trong nhà đi ra ngồi xuống bên cạnh, đưa cho tôi cốc trà gừng bốc khói. Tôi đón lấy, lí nhí nói lời cảm ơn và nhấp một ngụm nhỏ. Mùi gừng thơm và ấm khiến tôi thấy dễ chịu hẳn.
Cẩm Anh cúi nhìn vạt áo của tôi, bỗng nhiên bảo:
"Cậu định làm thế nào với cái áo dài? Mẹ mình là thợ may, hay để mình nhờ mẹ sửa lại cho cậu".
Tôi ôm cốc trà trong lòng, bối rối hỏi:
"Thế có phiền cho cậu không?".
"Có gì mà phiền chứ. Vậy cậu để áo lại đây, tối mẹ về mình sẽ nói với mẹ. Còn bây giờ mình tìm cho cậu chiếc áo nào mặc tạm".
Tôi đứng dậy theo Cẩm Anh vào nhà. Bên trong không rộng, đồ nội thất đơn giản và cũ kỹ. Phòng ngủ của cô nhỏ nhắn, rất ngăn nắp sạch sẽ. Trên bàn học đặt một lọ hoa khô, sách vở xếp gọn gàng trên giá gỗ. Chiếc áo cô cho mượn thơm mùi nước xả, tôi mặc trên người vừa như in, có lẽ vì vóc dáng của hai đứa gần bằng nhau.
Hôm ấy mưa tạnh, đạp xe về nhà tôi thấy lòng nhẹ tênh. Cẩm Anh là một cô gái tốt bụng, dù chỉ quen sơ, cô vẫn giúp đỡ tôi rất mực nhiệt tình. Có lẽ tính cách hồn hậu của cô bạn đã khiến Kim Long bị thu hút và đem lòng quý mến. Bây giờ thì tôi đã hiểu ra tất cả, cảm giác ấm ức vì lời tỏ tình bị từ chối cũng không còn.
* * *
Tôi nghĩ phải đợi lâu lắm mẹ Cẩm Anh mới vá lại tà áo, nhưng hai ngày sau Cẩm Anh đã sang lớp học tìm tôi với chiếc áo dài xếp gọn trong túi nhựa.
Tôi sung sướng đón lấy giở ra xem, từng đường kim mũi chỉ mới thanh thoát làm sao, những vệt luyn đã biến mất. Chiếc áo thơm nồng mùi nắng mới, chắc chắn đã được Cẩm Anh giặt giũ phơi phóng cẩn thận.
Tôi cảm kích nhìn Cẩm Anh, kéo tay rủ cô xuống căng tin uống nước ngọt. Đó là thời điểm tình bạn hai đứa chính thức bắt đầu. Càng thân thiết với Cẩm Anh, tôi càng quý mến cô hơn.
Dù học lực không có gì nổi bật, vẻ ngoài cũng không xinh xắn như nhiều bạn gái khác, Cẩm Anh đối với tôi vẫn rất đặc biệt. Cô như bông hoa dại bên đường, mạnh mẽ lại bao dung, ngày ngày kiêu hãnh bung cánh, đón mưa đón gió, đón ánh mặt trời.
Lại nói về Kim Long. Cậu chàng có vẻ rất ngạc nhiên khi tôi thân thiết với Cẩm Anh. Mỗi lần Cẩm Anh đứng trước cửa lớp gọi tôi, cậu luôn nhìn theo với ánh mắt tò mò, dò xét. Tôi liếc nhìn vẻ mặt cậu, trong bụng cười thầm. Kim Long đã tỏ tình với Cẩm Anh chưa nhỉ? Chắc là chưa đâu, vì nếu có Cẩm Anh nhất định đã kể với tôi rồi.
Thế là một chiều nọ chạy xe đến nhà Cẩm Anh, ngồi trước hiên nhà, tôi ghé miệng vào tai cô, thì thầm kể lại tình cảm của Kim Long. Cẩm Anh nhăn mày, ngờ vực:
"Làm sao cậu biết là cậu ấy thích mình?".
"Chính cậu ấy nói với mình mà".
"Thật không? Cậu thân với Kim Long từ lúc nào vậy?".
Một thoáng bối rối, tôi quyết định kể lại toàn bộ câu chuyện tỏ tình thất bại của mình. Cẩm Anh nghe xong lộ vẻ sửng sốt, cô nắm tay tôi, khó xử hỏi:
"Chuyện éo le gì đây? Thế cậu có ghét mình không đấy?".
"Làm sao mình ghét cậu được?". Tôi vỗ nhẹ lên vai Cẩm Anh, tò mò. "Mà... cậu có thích Kim Long không?".
Cẩm Anh im lặng thật lâu, cuối cùng cô nhìn tôi, nhẹ nhàng đáp:
"Không, mình đã thích người khác rồi".
Tôi lắc đầu, lấy tay vỗ trán:
"Lằng nhằng thật đấy! Kim Long mà biết chắc thất vọng lắm".
"Cậu quan tâm cậu ấy quá nhỉ? Vẫn còn vương vấn à?".
"Vương vấn gì chứ". Tôi hừ mũi, nghiêng người ôm lấy cánh tay Cẩm Anh. "Mình hết thích Kim Long rồi, bây giờ chỉ thích cậu thôi".
Cẩm Anh nguýt tôi:
"Thay lòng đổi dạ nhanh ghê. Rồi ít bữa nữa cậu sẽ hết thích mình, chuyển qua người khác cho mà xem".
"Làm gì có chuyện đấy". Tôi nghiêm mặt đáp, vươn tay cù lên hông Cẩm Anh khiến cô cười như nắc nẻ.
* * *
Minh họa: PHÚC GIANG
Mùa thi đến, khắp sân trường hoa phượng xòe cánh, đỏ rực như những đốm lửa lớn, cháy bùng trong gay gắt nắng hè. Là con cá chép sắp vượt vũ môn, mang trong tim nỗi khát khao và nỗ lực đặt chân vào ngôi trường đại học mơ ước, ngày nào tôi cũng thức quá nửa đêm chong đèn trên bàn ôn tập.
Cẩm Anh khác tôi, cô bảo tốt nghiệp xong sẽ đi học nghề may, sau này trở về quản lý cửa hiệu của mẹ. Bận rộn ôn luyện, tôi không có thời gian ghé chơi nhà cô như trước. Thỉnh thoảng hai đứa mới nhắn cho nhau vài lời thăm hỏi động viên, rồi ai nấy lại tiếp tục với những dự định riêng mình.
Mười hai năm học tưởng dài bất tận, thế mà chớp mắt một cái, tôi đã phải nói lời giã từ tuổi học trò. Rồi đây, như những cánh chim trời, mỗi người sẽ đập cánh bay đến những miền đất mới. Ngước nhìn về tương lai xa xôi, lòng tôi háo hức nhưng cũng lắm e dè. Ai biết đoạn đường phía trước rải sẵn hoa hồng hay toàn những chông gai.
Hôm bế giảng, tôi và Cẩm Anh đi tha thẩn trong sân trường nhặt những cánh phượng rơi. Cẩm Anh thích ép bướm phượng, tôi sục sạo tìm cho cô những bông hoa đẹp nhất. Cúi nhìn tà áo trắng muốt, vuốt ve đường may khéo léo chỗ vết rách, nhớ lại buổi chiều mưa hôm nào, tôi bỗng thấy biết ơn vô hạn.
Phía đằng xa, từng tốp bạn học giơ cao máy ảnh, lưu luyến ghi lại những khoảnh khắc đáng nhớ, tiếng cười xen lẫn tiếng khóc, rộn ràng một góc hành lang. Lồng ngực dâng lên cảm xúc bồi hồi khó tả, tôi kéo tay Cẩm Anh, mơ màng nói:
"Cẩm Anh này, tự nhiên mình muốn tắm mưa quá đi mất".
"Mình cũng vậy". Cẩm Anh nhoẻn miệng cười. "Người ta vẫn hay ví von thanh xuân như cơn mưa rào mà".
"Mình muốn nói đến cơn mưa trong quá khứ kìa. Nếu không có cơn mưa ấy, chúng mình chẳng thể trở thành bạn thân của nhau".
"Cơn mưa nào, cậu nhỉ?".
"Cậu cố nhớ lại đi". Tôi nháy mắt, lấy tay chỉ vào tà áo trắng.
"Ồ, mình nhớ ra rồi". Cẩm Anh kêu lên khe khẽ, và bất ngờ tiến đến ôm lấy tôi thật nhẹ nhàng.
Tôi đặt cằm lên vai Cẩm Anh, lơ đãng ngắm nhìn những vạt nắng rơi qua tàn phượng vĩ. Tạm biệt nhé, tuổi học trò thơ ngây, mai đây dù có cách xa, tôi vẫn giữ vững tình bạn thắm thiết này. Cuộc đời ngoài kia rộng lớn lắm, sẽ có gian nan, sẽ có thử thách, nhưng là cô gái mạnh mẽ và can đảm, Cẩm Anh chắc chắn vượt qua tất cả. Cả tôi nữa, tôi cũng sẽ cố gắng hết mình.
Có tiếng đàn du dương phát ra từ ô cửa sổ phòng học, tôi hiếu kỳ kéo tay Cẩm Anh chạy đến xem. Hóa ra là Kim Long và vài người bạn nữa đang chơi nhạc. Bài hát Tình thơ tôi đã nghe bao lần, đến bây giờ mới thấy thấm thía từng lời. Đứng bên cạnh tôi, Cẩm Anh vỗ hai tay vào nhau, lẩm nhẩm hát theo.
Khẽ nhắm mắt lại, tôi như nhìn thấy tất cả những ngây ngô vụng dại của mình suốt năm tháng đã qua. Mùa hạ dịu dàng, mùa hạ tinh khôi, xin cất giùm tôi những kỷ niệm êm đềm, để mai này trở lại mái trường rêu phong, lần giở từng trang hồi ức, tôi biết mình đã từng một thời áo trắng tung bay...
Tuổi Trẻ Sao
Thông tin tài khoản ngày
Tài khoản được sử dụng đến ngày | Bạn đang có 0 trong tài khoản
1 sao = 1000đ. Mua thêm sao để tham gia hoạt động tương tác trên Tuổi Trẻ như: Đổi quà lưu niệm, Tặng sao cho tác giả, Shopping
Tổng số tiền thanh toán: 0đ
Thanh toánVui lòng nhập Tên hiển thị
Vui lòng nhập Email
Email Không đúng định dạng
Vui lòng nhập Email
Email Không đúng định dạng
Mật khẩu không đúng.
Thông tin đăng nhập không đúng.
Tài khoản bị khóa, vui lòng liên hệ quản trị viên.
Có lỗi phát sinh. Vui lòng thử lại sau.
Vui lòng nhập Tên của bạn.
Vui lòng nhập Email
Email Không đúng định dạng
Mật khẩu phải có ít nhất 6 kí tự.
Xác nhận mật khẩu không khớp.
Nhập mã xác nhận
Đóng lạiVui lòng nhập thông tin và ý kiến của bạn
XVui lòng nhập Email
Email Không đúng định dạng
Vui lòng nhập Họ & Tên.
Vui lòng nhập Ý kiến của bạn.
Tối đa: 1500 ký tự
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đầu tiên bình luận