img

Chiều nay anh Đan, anh của Quỳnh, gọi điện về cho nhỏ, nói là anh chắc không thể tốt nghiệp đúng hạn.

"Không thể tốt nghiệp đúng hạn là sao anh", Quỳnh hỏi lại.

"Nghĩa là bạn bè anh sẽ ra trường vào tháng Sáu tới, còn anh thì phải cuối năm. Anh trượt tiếng Anh đầu ra".

Quỳnh đang học lớp mười một nên không rõ mấy chuyện tiếng Anh đầu vào, tiếng Anh đầu ra, nhưng nghe anh Đan nói vậy thì Quỳnh vẫn hiểu.

"Sắp tới anh sẽ đi làm kiếm tiền học tiếng Anh, không làm phiền tới ba mẹ nữa đâu". Anh Đan ngập ngừng. "Nhưng anh không biết nên nói chuyện này với ba mẹ như thế nào".

Nghe giọng anh Đan qua điện thoại, Quỳnh biết rằng anh đang chán nản lắm. Nhỏ cũng hiểu ý anh. Ba mẹ đã kỳ vọng rất nhiều vào anh Đan, nên nếu biết anh tốt nghiệp trễ nửa năm, ba mẹ chắc chắn sẽ rất thất vọng.

"Nhưng anh vẫn phải nói mà. Anh đâu giấu được. Tốt nhất là anh nói trước đi, chứ để đến tháng Sáu anh mới nói thì to chuyện đấy".

"Anh biết vậy. Anh cần thời gian". Anh Đan ngừng lại một lúc rồi nói tiếp. "Anh nói trước cho mày biết thôi. Mày đừng nói gì với ba mẹ".

Quỳnh vừa đáp lại "dạ" thì anh Đan đã ngắt máy.

Quỳnh để điện thoại lên bàn rồi ngồi phịch xuống giường, mệt mỏi nhìn ra cửa sổ.

Tháng Một.

Nắng thật tươi, và bầu trời thật trong.

Quỳnh chẳng biết anh Đan ở xa giờ có ổn không. Nghĩ đến cảnh tháng Sáu, bạn bè anh Đan tốt nghiệp, còn anh bận học tiếng Anh đầu ra, Quỳnh cảm thấy buồn cho anh. Rồi bạn bè anh đi làm, còn anh thì vẫn đi học. Đó là một sự thua thiệt rất lớn.

Nhưng Quỳnh cũng đâu làm gì được.

* * *

"Nhà tôi có thằng con học Kỹ thuật ô tô, hè tới là ra trường".

Buổi tối, Quỳnh đi học thêm Toán về, vừa qua cổng đã nghe tiếng ba. Khi Quỳnh dắt xe đạp vào nhà, Quỳnh thấy ba ngồi ở phòng khách, đối diện ba hình như là bạn cùng lớp của ba. Quỳnh và anh Đan đã gặp chú một lần thì phải.

Quỳnh để xe đạp vào góc nhà rồi đi thẳng vào bếp. Quỳnh chẳng đói - nhỏ vào bếp vì không muốn đi ngang phòng khách. Mẹ Quỳnh đang gọt xoài, chắc là để mời khách, ngẩng lên nhìn nhỏ rồi tiếp tục gọt quả xoài trên tay.

Giọng ba vang xuống tận bếp, nên dù không muốn, Quỳnh vẫn nghe ba nói về anh Đan.

Quỳnh không hiểu. Cha mẹ thường thích nói về những gì các con làm được và những gì cha mẹ kỳ vọng các con làm được. Vậy nếu một ngày kia, các con không còn làm những việc mà chúng từng làm được, thậm chí từng làm tốt, thì sao? Nếu chúng không làm được những việc ba mẹ kỳ vọng chúng làm thì sao?

Hồi Quỳnh vào cấp ba, nhỏ cũng từng kỳ vọng đỗ vào trường chuyên, kỳ vọng thật nhiều. Nhưng rồi nhỏ trượt.

Quỳnh rút ra được một bài học rằng càng kỳ vọng nhiều, khi thất bại càng đau khổ nhiều, thành ra Quỳnh chẳng muốn đặt nặng kỳ vọng làm gì nữa. Như hồi thi hát song ca tiếng Anh, Quỳnh cũng biết rằng khả năng chiến thắng của đội Quỳnh không cao, nên lúc nào cũng tự nhủ: Đạt giải thì tốt, không đạt thì thôi.

Rồi đội nhỏ trượt, không phải vì đội nhỏ tệ, mà là vì năm ấy đúng là nhiều đội giỏi tham gia thật. Nhỏ chẳng buồn nhiều, nhưng đứa bạn thi cùng nhỏ thì buồn mãi. Cuộc thi diễn ra năm ngoái, nhưng đến năm nay nhỏ bạn kia vẫn thi thoảng nhắc về cuộc thi cũ.

Quỳnh thắc mắc tại sao người ta mang nhiều hành lý kỳ vọng đến vậy. Cứ nhét bao nhiêu là kỳ vọng vào vali, vào ba lô rồi cố hết sức mà bước đi. Nhưng chẳng phải là càng mang nặng thì càng khó đi xa hay sao?

* * *

Truyện ngắn Mực Tím: Trên cao là bầu trời xanh ngắt- Ảnh 1.

Minh họa: PHÚC GIANG

Anh Đan lại nhắn tin cho Quỳnh, nói rằng không muốn về chơi Tết một chút nào, vì về thì kiểu gì cũng sẽ bị hỏi những câu như còn học mấy môn, hay khi nào ra trường.

Nhưng đằng nào mà anh chẳng phải về, Quỳnh nhắn lại.

Thì vậy, anh Đan trả lời.

Có một khoảng trống xuất hiện giữa hai người: Quỳnh đợi anh Đan soạn tin nhắn, còn anh Đan hình như định nhắn gì nhưng lại thôi, nên chữ typing cứ hiện lên rồi tắt đi mãi. Cuối cùng, Quỳnh quyết định nhắn tin cho anh.

"Anh tìm được việc làm chưa?".

Khoảng trống lúc này dường như đã rộng thêm đôi chút.

"Chưa".

"Rồi anh định học tiếng Anh kiểu gì?".

Anh Đan đã đọc tin nhắn nhưng chưa trả lời ngay. Cuối cùng anh cũng nhắn:

"Tao chưa có bằng nên không tìm được công việc đúng chuyên ngành".

"Anh ráng điiiii".

Quỳnh chẳng biết an ủi anh thế nào nên chỉ nhắn có vậy.

Anh em trong gia đình là vậy đó, đôi khi lời nói ra nghe có phần thờ ơ, nhưng trong tâm thì vô cùng yêu thương.

* * *

Đó là một ngày rất đẹp. Trời trong, nắng ấm, gió mát. Anh Đan về nhà.

Anh Đan về mà không báo trước, nên khi thấy anh Đan mở cổng đi vào, ba mẹ đã rất ngạc nhiên. Quỳnh cũng ngạc nhiên chẳng kém.

Cả nhà đã dùng bữa sáng từ sớm, nhưng khi anh Đan về, ba mẹ vẫn hỏi anh đã ăn gì chưa, rồi bảo Quỳnh đi chợ mua một phần xôi lá dứa cho anh. Quỳnh đi ngay.

Anh Đan ăn sáng rồi, mẹ bảo anh và Quỳnh vào bếp rửa mấy chiếc lọ thủy tinh để mẹ đựng mứt. Trong bếp, Quỳnh rửa lọ còn anh Đan ngồi ngay bên cạnh lau mấy chiếc lọ cho sạch nước rồi để vào rổ. Chợt Quỳnh cất tiếng:

"Vậy là anh vẫn chưa tìm được việc làm hả?".

"Suýt có được việc làm". Anh Đan nói, chẳng ngẩng lên nhìn nhỏ. "Tao được người ta nhận làm phụ bếp rồi đó. Nhưng người ta nói làm xuyên Tết, nên tao bỏ".

Quỳnh nghe vậy chỉ mỉm cười.

Những gì mà anh Đan trải qua gần đây thật chẳng dễ chịu gì, nhưng anh vẫn còn một ngôi nhà ấm áp đang đợi.

Nhà là nơi để về.

Có tiếng vật gì rơi xuống. Quỳnh đứng dậy, đi ra khỏi bếp. Cây cuốc mà ba thường để dựa vào tường đang nằm trên mặt đất. Con mèo mướp đứng ngay bên cạnh, mắt mở to hoảng hốt.

Quỳnh dựng lại cây cuốc, nhưng không vội vào lại bếp ngay. Nắng dạo này đẹp thật. Nhỏ thích thú trước màu nắng rực rỡ này không thôi.

Rồi Quỳnh ngẩng lên nhìn bầu trời. Cả một vùng trời xanh ngắt trải ra thật rộng. Bình thường Quỳnh chẳng bao giờ để tâm đến bầu trời kia, nhưng hôm nay lại chú ý đến vậy.

Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.

* * *

Có anh Đan nên bữa cơm trưa của gia đình cũng thịnh soạn hơn hẳn: nem rán, thịt bò xào nấm, canh chua cá diêu hồng, còn có xoài chín và sữa chua.

"Ăn ngon không?".

Anh Đan gắp nem chấm vào chén tương ớt, vừa đưa lên miệng cắn một miếng thì mẹ đã hỏi vậy. Anh dường như hơi lúng túng trước câu hỏi đột ngột của mẹ nên cử chỉ trở nên cứng nhắc. Ba nhắc mẹ:

"Thằng nhỏ còn chưa kịp ăn nữa".

Mẹ phì cười. Ba hỏi anh học ở thành phố có gì vui không, rồi dự định sau này của anh là gì, định ở lại thành phố hay về quê, có định học lên cao không, rồi không biết bao nhiêu thứ khác nữa.

Cuộc đối thoại dần trở nên gượng gạo: ba hỏi, anh trả lời, ba lại hỏi, anh lại trả lời. Thi thoảng mẹ cũng hỏi anh vài điều. Vẻ căng thẳng lộ rõ trên gương mặt anh.

"Hè tới con làm đồ án xong là ra trường thôi đúng không?".

Truyện ngắn Mực Tím: Trên cao là bầu trời xanh ngắt- Ảnh 2.

Minh họa: PHÚC GIANG

Đến lúc này thì anh Đan gác đũa. Sự im lặng bao trùm căn bếp nhỏ.

Anh Đan sẽ nói gì đây? Quỳnh như nghẹt thở.

"Con làm chuyên đề chứ không phải đồ án. Với lại con còn môn tiếng Anh nữa".

"Vậy hoàn thành môn tiếng Anh với làm xong đồ án là ra trường?". Mẹ hỏi.

"Dạ, nhưng cuối năm con mới xong tiếng Anh được".

"Cuối năm? Là ra trường muộn hả?". Ba thốt lên. Mẹ cũng nhìn anh đầy ngạc nhiên.

Anh cất lên một tiếng "dạ" mệt mỏi.

Ba mẹ không nói gì cả. Căn bếp trở nên ngột ngạt, và Quỳnh rất ghét không khí này.

"Gì dở dữ vậy, không học được tiếng Anh nên giờ tốt nghiệp trễ, thấy khổ không?". Ba nói. Quỳnh đã sớm biết rằng kiểu gì ba cũng sẽ nói vậy. Ba hẳn đang thất vọng lắm. Nhỏ cũng đoán được rằng tiếp theo sẽ là một tràng trách móc của ba, khả năng cao là của mẹ nữa, rằng tại sao anh không cố gắng hơn cho giống những bạn học khác, rồi kể khổ việc ra trường trễ.

Nhưng không.

Việc đó đã không xảy ra.

"Vậy thôi ráng lên con. Còn một môn tiếng Anh thôi mà. Học được cỡ đó là mừng lắm rồi, chứ ba mẹ mày thời trước có học hành gì đâu".

Anh Đan khựng lại. Quỳnh thấy mắt anh sáng lên một tia hạnh phúc.

Bữa cơm tiếp tục. Ba mẹ kể chuyện ở nhà máy nơi hai người làm việc, rồi mấy chuyện ở quê lúc anh Đan vắng nhà. Gia đình bốn người nói cười vui vẻ. Căn bếp nhỏ bỗng trở nên ấm cúng lạ thường, mọi lo âu chuyện tốt nghiệp biến đi đâu chẳng biết.

Bầu trời ngoài kia vẫn mang một màu rất xanh.


HUYỀN THƯƠNG
PHÚC GIANG
NAM KHA


Bình luận (0)
thông tin tài khoản
Được quan tâm nhất Mới nhất Tặng sao cho thành viên
    Rộn ràng khai mạc Lễ hội Thiếu nhi TP.HCM Kids Fest 2025

    Rộn ràng khai mạc Lễ hội Thiếu nhi TP.HCM Kids Fest 2025

    Tối 30-5, tại Nhà Thiếu nhi TP.HCM (quận 3) đã diễn ra lễ khai mạc Lễ hội Thiếu nhi TP.HCM Kids Fest 2025.

    Mãn nhãn với tiết mục kịch tại Lễ hội Thiếu nhi TP.HCM 2025

    Mãn nhãn với tiết mục kịch tại Lễ hội Thiếu nhi TP.HCM 2025

    Trong khuôn khổ Lễ hội Thiếu nhi Kids Fest TP.HCM 2025, chương trình kịch thiếu nhi đã thu hút sự quan tâm của những khán giả nhí.

    18 đội tranh tài võ nhạc tại Lễ hội Thiếu nhi TP.HCM Kids Fest 2025

    18 đội tranh tài võ nhạc tại Lễ hội Thiếu nhi TP.HCM Kids Fest 2025

    Sáng 30-5, 18 đội thi từ các nhà thiếu nhi trên địa bàn TP.HCM đã tham gia Liên hoan võ nhạc thuộc khuôn khổ Lễ hội Thiếu nhi TP.HCM Kids Fest 2025.

    Lễ ra trường nhiều cảm xúc của 'thế hệ tiên phong' Minh Khai

    Lễ ra trường nhiều cảm xúc của 'thế hệ tiên phong' Minh Khai

    Tối 28-5, khuôn viên Trường THPT Nguyễn Thị Minh Khai diễn ra Lễ Tri ân - trưởng thành dành cho học sinh khối 12.

    Cô giáo phát biểu trong lễ trưởng thành: 'Học sinh gọi tôi là má, mẫu hậu...'

    Cô giáo phát biểu trong lễ trưởng thành: 'Học sinh gọi tôi là má, mẫu hậu...'

    Tối 27-5, Trường Trung học Thực hành Đại học Sư phạm (quận 5, TP.HCM) tổ chức chương trình K24 - Tri ân và trưởng thành với chủ đề Vươn mình.

    Truyện ngắn Mực Tím: Cơm hộp

    Truyện ngắn Mực Tím: Cơm hộp

    Mẹ ngồi trên giường, còn Vy ngồi ghế cạnh giường mẹ. Trò chuyện cùng mẹ, Vy thấy ấm áp và hạnh phúc vô cùng. Chưa bao giờ Vy thấy mình gần mẹ đến vậy. Vy nhất định phải phấn đấu để mai này mẹ không còn phải ăn cơm hộp cũ nữa.

    Truyện ngắn Mực Tím: Xanh và rất xanh

    Truyện ngắn Mực Tím: Xanh và rất xanh

    Con làm gì cũng được, miễn con hạnh phúc là được rồi. Đây không phải là câu trả lời mà dì Quỳnh mong đợi, nhưng là điều mà Quỳnh muốn thể hiện từ lâu.

    Truyện ngắn Mực Tím: Cùng nhau ngắm sao trời

    Truyện ngắn Mực Tím: Cùng nhau ngắm sao trời

    Quên mất nỗi bực tức, tôi nôn nóng nhặt lên mở ra xem. Những nét chữ thanh mảnh Oanh viết rất ngay ngắn, màu mực đã phai nhưng vẫn còn nhìn rõ. Tối hôm ấy, mình đã cầu nguyện với những ngôi sao là sẽ luôn được cùng cậu nhìn ngắm bầu trời.

    Truyện ngắn Mực Tím: Cây bàng kể chuyện

    Truyện ngắn Mực Tím: Cây bàng kể chuyện

    Ôi giọng nói này... tôi mở mắt thật to dòm cho kỹ. Người phụ nữ dáng người mảnh khảnh tự tin, rất lạ, nhưng rồi lại rất quen. Đúng rồi, chính nụ cười là điều tôi cảm thấy đẹp nhất trên khuôn mặt Hột Mít. Chính là Hột Mít của tôi rồi. Con về thăm người cha này đấy ư?

    Chò giấy bay rợp trời, teen THPT Gia Định lưu luyến trong tiết học cuối cùng nhiều cảm xúc

    Chò giấy bay rợp trời, teen THPT Gia Định lưu luyến trong tiết học cuối cùng nhiều cảm xúc

    Hôm nay, 23-5, là ngày đi học cuối cùng trong hơn 1.000 ngày thanh xuân của teen khối 12 Trường THPT Gia Định, quận Bình Thạnh, TP.HCM.