img

Lâm hoảng hồn nhìn người đứng trước mặt mình:

- Này, mày mới bò từ bãi rác nào lên thế?

Hoàng lúng túng:

- Sao nỡ nói nặng thế, tao chỉ là... không tắm hai ngày thôi mà.

Lâm cạn lời. Thằng bạn nối khố mất tăm mất tích cả tuần nay, khiến cậu chàng lo sốt hết cả vó, bây giờ đùng đùng xuất hiện như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Rõ ràng là mặt mày nhếch nhác, người ngợm hôi rình, vậy mà nó vẫn giương đôi mắt điềm nhiên như chẳng hề có chuyện gì xảy ra lại càng khiến Lâm sôi máu:

- Cả tuần này mày đi đâu giờ mới về, nói!

- Trước hết cho tao mượn bộ quần áo với nhà tắm đã. Úp hộ bát mì tôm với nhá, xong tao kể với mày.

Lâm vừa làu bàu vừa vào bếp đun nước. Lối vào buồng tắm thông với nhà bếp, thế nên Lâm có thể nghe rõ mồn một tiếng Hoàng kể lại:

- Ờ, chuyện chẳng có gì. Hồi đầu hè tao nghe hàng xóm nói thầm với bác tao là mẹ tao lấy chồng ở trên thành phố, nên mới lên đấy tìm hiểu thử xem sao. Tao gặp mẹ, ăn chơi nhảy múa xong rồi thì giờ về lại đây.

- Dóc tổ vừa thôi, mày mà ăn chơi nhảy múa thì đã chẳng phải về nhà tao ăn mì tôm thế này.

Có một thoáng ngập ngừng, rồi Hoàng gào tướng lên:

- Đúng rồi, tao nói dối đấy. Mẹ tao không chịu gặp tao, nên tao lê lết ăn vạ cả tháng ở đấy được chưa!

Tiếng nước xả ầm ầm, nhưng Lâm vẫn loáng thoáng nghe được tiếng khóc rấm rứt. Cậu thấy thật tội lỗi, nhưng cũng tức lắm. Mình có phải loại người thích lôi chuyện buồn của bạn ra giễu cợt đâu.

- Sao mày khó chịu với tao, tao làm gì mày? Mẹ mày không chịu gặp mày, còn tao thì cả bố cả mẹ đều không chịu gặp kìa.

Tiếng nước chảy nhỏ dần rồi tắt. Loạt xoạt một hồi, Hoàng vừa lau tóc vừa bước ra ngoài, đôi mắt đỏ hoe:

- Xin lỗi được chưa, tao không quát mày.

Rồi chẳng nói gì thêm, cậu chàng mở bát mì tôm mới úp, ăn ngồm ngoàm.

- Sao lúc đầu mày không nói chuyện này với anh em? Tao cũng có cấm cản gì mày đâu mà trốn biệt tăm vậy.

Lâm buồn bực. Rõ ràng người nhà Hoàng không hoảng hốt thì chẳng đến phiên mình lo hộ, nhưng cậu vẫn khó chịu vì bạn thân không nói gì. Cứ như thể mình chẳng là gì với nó vậy.

Truyện ngắn Mực Tím: Trở về- Ảnh 1.

Minh họa: PHÚC GIANG

- Tao... Tao chẳng biết nữa. Lúc ấy tao chỉ nghĩ muốn đi là đi thôi.

- Tiêu hết tiền rồi à?

- Chưa, vẫn còn. Mày không phải lo, mẹ tao cũng cho tao một ít.

Mặt Hoàng bình thản, nhưng Lâm hiểu rõ bạn mình đang cố kìm cơn xúc động. Nó không muốn khóc lóc trước mặt bạn mình, niềm kiêu hãnh của con trai mà.

- Thế mày còn định ở nhà bác không? Lúc tao đi hỏi thì bác mày nói mày bỏ nhà đi, đồn khắp làng trên xóm dưới kìa.

- Biết ngay mà. Nếu biết thế thì tao đi luôn, mất công về lại cho rách việc... Ui da! Sao đánh tao?

Lâm đá Hoàng một cái rõ đau:

- Rách là rách việc thế nào. Bỏ anh em mà không nói một lời còn không sai à? Mà giờ chưa tốt nghiệp cấp 3, mày bỏ ngang vậy không thấy tiếc sao?

- Kệ đi, tao có tay có chân, không chết đói được.

Hoàng mà quyết thì có mười con trâu cũng không kéo nó về được. Lâm có chín chắn cỡ nào thì cũng chỉ là một thằng nhóc 17 tuổi, không làm sao có cách khuyên nhủ bạn mình.

- Hay là mày ở nhà tao tạm...

- Mày đừng chèo kéo tao, bà mày không thích tao còn gì. Lát tao ghé qua nhà lấy mấy bộ quần áo thôi, sáng mai tao đi. Yên tâm, tao định lên thành phố làm ở quán rửa xe rồi, mấy hôm trước có người cho tao làm.

Không để ý đến sự sốt sắng của bạn, Hoàng đứng dậy bê bát đi rửa. Cậu ta cười toe:

- Ổn định thì tao nhắn cho mày. Đừng có lo, tao lớn rồi.

* * *

Trong bữa tối, bà nội vừa xới cơm, vừa ướm hỏi:

- Hồi chiều thằng Hoàng vừa qua nhà mình ấy à?

- Dạ không có.

Lâm chối ngay, nhưng rồi cậu chàng tò mò hỏi lại:

- Bà ơi, sao bà hỏi thế?

- Hoàng nó mới về nhà bác nó kìa. Tưởng nó bỏ nhà đi biệt xứ rồi chứ, ai mà ngờ nó lại về rồi. Nó không tới nhà mình thì tốt.

Thấy Lâm vẫn chăm chú nghe mình nói chuyện, bà nội yên tâm. Nhưng rồi bà cũng thở dài:

- Bà không thích cháu chơi với mấy đứa không tốt, nhưng kể ra thì số thằng Hoàng cũng khổ. Nếu bố nó còn sống thì mẹ nó chẳng phải đi bước nữa, bác nó chẳng phải người hiền lành gì. Nếu mà nó cố gắng học hành thì tương lai còn xán lạn, đằng này vừa hay bỏ học lại giao du với đám nhãi ranh xã trên. Bà nuôi cháu ăn học không phải để theo những hạng như thế.

- Nhưng bà ơi...

- Nó là bạn thân cháu, nhưng bạn nó cũng có nhiều thành phần khác nữa. Thằng Hoàng không tự nó bứt ra vươn lên thì sớm muộn cũng chẳng tốt đẹp gì. Tính nó cục, lại còn cứng đầu nữa.

Lâm không đồng ý với bà, nhưng cũng sợ chuyện không hay xảy ra với bạn. Đám "nhãi ranh" bà nói cũng là người Lâm quen, chẳng qua không thân thiết lắm. Nghĩ đến họ, Lâm càng lo lắng hơn.

Nhìn đăm đăm vào danh bạ trong điện thoại, Lâm hít mạnh một hơi.

Dù sau này Hoàng có giận, Lâm cũng chịu.

* * *

- Hoàng, đứng ngay lại!

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Hoàng sững người. Nhưng rồi định thần ngay lại, cậu chàng nhanh chóng vắt chân lên cổ mà chạy. Nhưng chạy trời không khỏi nắng, Hoàng nhanh chóng bị tóm gáy.

- Định đi đâu? Bỏ nhà ra đi, bỏ học, bỏ trường, cậu cũng to gan phết nhỉ!

Hoàng không sợ trời, không sợ đất, không sợ bất kỳ ai cả, nhưng điều này thay đổi ngay khi cậu lên cấp 3. Khi còn học THCS, Hoàng dám nghỉ năm thì bảy bữa, nhưng ngay khi vào lớp 10 thì xin chừa.

Người mà Hoàng sợ hơn sợ cọp ấy không ai khác chính là người đang túm cậu lúc này - thầy Vinh chủ nhiệm.

- Sao, cậu còn dám trừng tôi à?

- Thầy ơi, đừng véo em! Ái ui!

- Tôi còn chưa nát mông cậu là may, mới nứt mắt ra mà bày đặt lang bạt xã hội! Đi về nhà!

Nghe giọng điệu thầy giáo như thể cho rằng việc mình làm là trò đùa trẻ con, Hoàng giãy nảy:

- Em không về! Người ta đuổi em đi rồi, em không muốn về! Có chết cũng không về! Thầy đừng bảo em không biết gì, em tự nuôi mình được!

Sức trẻ mười bảy bẻ gãy sừng trâu, Hoàng nhanh nhẹn vặn mình thoát được lực kìm kẹp của người lớn. Trừng mắt một hồi với học trò, thầy Vinh khẽ lắc đầu:

- Ai bảo cậu về nhà bác?

- Dạ?

- Về nhà tôi, tôi nuôi cậu cơm.

Truyện ngắn Mực Tím: Trở về- Ảnh 4.

Minh họa: PHÚC GIANG

Nghe thế, Hoàng hơi cụp "đuôi" lại:

- Em xin thầy một bữa rồi đi, còn lại không cần.

- Ra vẻ cái gì! Đâu phải mỗi mình cậu, còn hai đứa nữa ở nhà tôi kìa!

Không kịp để Hoàng cãi lại, thầy Vinh mắng xối xả:

- Gặp chuyện cũng không biết mở mồm hỏi ý kiến người lớn, to đầu rồi mà xớn xa xớn xác. Dù gì còn có một năm nữa là tốt nghiệp, lúc ấy cậu có muốn làm công nhân hay thi đại học thì tôi cũng kệ. Nhưng giờ thì cậu vẫn là học sinh của tôi, hiểu chưa! Tôi không phải cha mẹ các trò, nhưng ngày ba bữa thì tôi cho được. Hết đứa này đến đứa khác, có phải không được miễn học phí đâu mà cứ nhớn nhác đòi nghỉ học làm gì không biết.

Trong lòng Hoàng dậy lên nỗi niềm khó tả, nhưng cậu vẫn cứng đầu cứng cổ:

- Thêm cả em là thầy nuôi cơm những ba người, thầy không định tìm vợ à?

- Chờ ba đứa các cậu cuốn xéo đi đại học thì tìm!

Chiếc ba lô bị thầy bắt được rồi, Hoàng cũng chẳng dại gì mà cướp lại. Tuy mạnh mồm đòi đi làm xa vậy thôi, chứ hồi đêm qua khi chuẩn bị quần áo cậu cũng hoảng lắm. Hiện giờ được thầy cưu mang, cậu như thấy mình được chào đón về nhà vậy.

Thật sự muốn khóc.

- Bạn cùng nhà mình là ai hả thầy?

- Một đứa lớp 12, một đứa lớp 11 như cậu. Tôi nói trước đấy, về nhà tôi thì cấm có chuyện đánh nhau, nghe chưa.

- Dạ.

Tiếng giày đạp đường bê tông lạo xạo.

- Sao thầy biết chuyện mà đến tìm em?

- Lâm nói.

- Em đánh chết nó!

Thầy Vinh tát mạnh vào đầu thằng trò nghịch ngợm:

- Có tôi đây mà còn tính chuyện đánh đấm gì?

Hoàng gục đầu không nói chuyện. Mãi hồi lâu mới có tiếng ậm ừ khụt khịt đáp lời.

- Cậu may mắn vì có bạn tốt như thế đấy, không phải ai cũng lo lắng sốt vó cho người ngoài như vậy đâu.

Không phải người ngoài, hơn cả bạn bè, Hoàng nghĩ, đó là anh em.

Và thầy giáo nữa, em có thể không có mẹ, nhưng giờ em đã có bố rồi.

MANEKO
PHÚC GIANG
NAM KHA
Bình luận (0)
thông tin tài khoản
Được quan tâm nhất Mới nhất Tặng sao cho thành viên
    Truyện ngắn Mực Tím: Vì mình có nhau

    Truyện ngắn Mực Tím: Vì mình có nhau

    Và Diệu Thảo bắt đầu "thả" những đám mây đen buồn bã ra khỏi lòng, cho phép chúng thoải mái tuôn trào thành mưa, sau đó bắt gặp ánh nắng rực rỡ từ bốn cô bạn bên cạnh rồi hóa thành cầu vồng thật xinh đẹp.

    Truyện ngắn Mực Tím: Nhật ký lớp trưởng

    Truyện ngắn Mực Tím: Nhật ký lớp trưởng

    Làm lớp trưởng không chỉ tuân thủ nội quy mà còn phải học cách lắng nghe, thấu hiểu, cho phép người khác thất bại để họ có thể đứng dậy. Và Duy - người bạn bàn cuối đã giúp mình hiểu điều đó.

    Truyện ngắn Mực Tím: Nếu có lần sau

    Truyện ngắn Mực Tím: Nếu có lần sau

    Tôi tin là mọi cảm xúc dịu êm và vừa đủ trong buổi đi chơi duy nhất ấy sẽ tổng hòa thành mảnh ghép sáng lấp lánh trong "rương báu" ký ức của tôi mãi về sau. Nó thậm chí còn tô điểm thêm cho đoạn ký ức thời trẻ con của tôi nữa ấy chứ...

    Truyện ngắn Mực Tím: Chuyện ở Đồng Cỏ

    Truyện ngắn Mực Tím: Chuyện ở Đồng Cỏ

    Lòng Mây ấm áp lạ kỳ. Trước giờ, trừ bố mẹ và bạn bè thân thiết, thêm cả giáo viên trong đội tuyển ra, chẳng có người lạ nào lại đi tử tế với nó đến thế.

    Truyện ngắn Mực Tím: Hội ngộ bất ngờ

    Truyện ngắn Mực Tím: Hội ngộ bất ngờ

    Kể từ ngày nhận lớp, cô xếp hai đứa ngồi chung, mọi thứ như trở nên khác lạ khi lần đầu tiên ánh mắt Thúy An chạm ánh mắt Phong. Mọi thứ như cơ duyên, mọi thứ như trùng hợp nhưng cũng như là sắp đặt.

    Truyện ngắn Mực Tím: Cà Rốt và em

    Truyện ngắn Mực Tím: Cà Rốt và em

    Hạ My gật đầu, ánh mắt rưng rưng. Lần đầu tiên trong đời tôi dám vươn tay ra chạm vào tay cô ấy. Thật là hạnh phúc. Tôi phải cảm ơn Cà Rốt.

    'Xé túi mù' những giờ ra chơi không điện thoại thú vị của teen Trường THPT Long Trường

    'Xé túi mù' những giờ ra chơi không điện thoại thú vị của teen Trường THPT Long Trường

    Thú vị, bổ ích và luôn được đổi mới mỗi ngày chính là giờ ra chơi không điện thoại của teen Trường THPT Long Trường (phường Long Trường).

    Truyện ngắn Mực Tím: Nốt trầm

    Truyện ngắn Mực Tím: Nốt trầm

    Mẹ vừa đàn vừa luôn miệng giảng giải, nốt trầm là nốt thấp nhất trong một bản nhạc, nó bổ sung, tô màu và tạo cảm giác sâu lắng cho một bản nhạc. Nó là nền móng vững chắc cho một bản nhạc hay.

    Truyện ngắn Mực Tím: Mùa hoa Osaka nở muộn

    Truyện ngắn Mực Tím: Mùa hoa Osaka nở muộn

    Tôi không biết Vũ có hiểu không, hoa Osaka cũng là tên gọi khác của hoa Muồng Hoàng Yến. Với tôi - những tán hoa Osaka trong sân trường chưa bao giờ lại rực rỡ như thế - mùa hoa nở muộn nhưng rất đỗi ngọt ngào trong trái tim tôi.

    Truyện ngắn Mực Tím: Phía sau cái kết có hậu

    Truyện ngắn Mực Tím: Phía sau cái kết có hậu

    Thảo Hạnh khựng lại, đôi mắt to chớp chớp như thể ngạc nhiên. Tim tôi muốn rớt ra khỏi lồng ngực. Thế rồi, sau một tích tắc, tôi thấy Thảo Hạnh nở nụ cười. Nụ cười ngọt ngào, dễ thương. Nụ cười tươi tắn và rạng rỡ tôi từng yêu mến. May sao, mọi việc đã ổn. Tôi thở phào.