Vui lòng nhập Email
Email Không đúng định dạng
Vui lòng nhập Họ & Tên.
Mới sáng sớm dậy lên ban công tập thể dục, Minh đã thấy An ngồi trên xích đu màu vàng nhạt đặt bên khóm hoa thược dược.
Sương mù chưa tan nên trời còn se se lạnh. Minh tò mò nhìn sang, hình như An đang ngủ gật. Tự nhiên nổi máu đùa dai, Minh rón rén đến gần lan can ngăn giữa hai ban công rồi...
- Hùuuuuuuu...
Minh hù một cái rõ to. An đang mơ màng thì giật mình suýt té khỏi xích đu. Minh phá lên cười. Tiếng cười giòn tan giữa buổi sớm yên tĩnh làm mấy con chim sẻ trên mái nhà hoảng hốt bay đi mất.
- Làm cái gì đấy con đà điểu vô duyên kia? - An nhăn mày.
- Đằng ấy ngủ trên này không sợ bị cảm lạnh à?
- Tui đâu muốn ngủ trên đây. Ba tui cứ bắt phải dậy sớm thể dục đó chứ. Hừ!
Nói xong An nhoài người trên xích đu, bắt đầu lim dim tiếp.
- Đã bảy giờ rồi đấy.
- Kệ tui. - An lẩm bẩm.
Thấy vậy Minh quay vào nhà lấy ra chiếc loa, mở mấy bài nhạc rộn ràng trong điện thoại rồi bắt đầu vươn vai, duỗi lưng, gập bụng, xoay khớp tay khớp chân. Nhưng An không hề có dấu hiệu tỉnh giấc. Tiếng nhạc như thế mà An vẫn ngủ được quả thật là kỳ lạ, Minh nghĩ thầm.
Gia đình An chuyển đến đây sống từ học kỳ hai năm học trước. An được sắp xếp chuyển vào lớp của Minh. Bạn mới chuyển trường từ thành phố về nên rất được chú ý. An lại khá xinh, học cũng giỏi nên một tuần có khi phải có vài ba lá thư được gửi đến ngăn bàn cô nàng.
Thế nhưng An có vẻ chẳng quan tâm cho lắm. Chẳng có lá thư nào được hồi âm, thậm chí nếu không có việc gì thì bắt chuyện cũng không được nốt. Lâu dần mọi người đồn An "chảnh".
Ban đầu Minh cũng nghĩ vậy. Tuy là hàng xóm, bố mẹ hai bên cũng quý mến nhau nhưng Minh hơi giữ khoảng cách. Tuy vậy dầu gì cũng là hàng xóm với nhau nên không tránh khỏi những lần chạm mặt.
Trước nhà An có một hàng rào hoa sử quân tử. Thi thoảng Minh bắt gặp An đứng ngẩn ngơ dưới đó. Rồi một lần có cơn gió thổi qua, hàng rào đầy hoa sử quân tử bắt đầu rung rinh, những chùm hoa thả đầy bông bé li ti xuống đất.
Ngay khoảnh khắc An đưa tay hứng lấy những bông hoa đang lả tả rơi trong gió, tự nhiên Minh cảm thấy An cũng dễ thương.
An rất chăm trồng hoa. Cửa sổ phòng Minh hướng ra khu vườn nhà hàng xóm nên Minh thấy An ở ngoài đó suốt. Khu vườn trồng một ít cây ăn quả quanh tường bao, còn lại trồng toàn hoa là hoa.
Cô bạn có thể say sưa xới đất, nhổ cỏ, gieo hạt, tưới nước, tỉa cành cả buổi chiều không biết chán. Khóm thược dược trên ban công nhà An cũng là do cô bạn tự tay gieo hạt từ mùa thu.
Minh biết điều này là vì hôm An gieo hạt, Minh vừa đang lên ban công hóng gió. Anh chàng đứng bên lải nhải một vạn câu hỏi vì sao.
- Cậu vùi hạt xuống đất thế nó không ngạt thở hả?
- Nhỡ nó không nảy mầm được thì sao?
Minh phiền đến mức thiếu điều An muốn úp chậu cây lên đầu anh chàng.
Minh được giao nhiệm vụ đèo An đi học từ giờ cho đến Tết. Chuyện bắt đầu từ cái ngày Minh đang vươn vai ngáp ngắn ngáp dài trên ban công thì nghe tiếng hét thất thanh từ nhà bên vọng sang.
Hỏi ra mới biết An bắc ghế để lau chùi cửa kính, không hiểu xui rủi thế nào ghế lại kênh một chân, thế là cô bạn ngã oạch xuống sàn nhà, trật khớp tay phải.
Nhìn An bó bột trắng muốt đi ra đi vào, Minh thấy vừa thương vừa buồn cười. Minh bắt đầu gọi An là củ sắn.
- Củ sắn, tay cậu giống y như củ sắn ấy.
- Ai là củ sắn?
- Thế giờ cậu ăn cơm kiểu gì?
- Thì cầm đũa bằng tay trái chứ sao.
- Thế còn gội đầu?
- Muốn gãy tay lắm hay sao mà hỏi nhiều thế?
- Thì học hỏi kinh nghiệm.
Mỗi lần nói chuyện với Minh là An tức đến xì khói. Tên này không nói được câu nào hay ho.
* * *
Vẫn còn hai tuần học nữa mới đến ngày nghỉ Tết. Mặc dù không ưa kiểu suốt ngày nói chuyện tào lao của Minh, nhưng biết làm sao được khi An phải "bó tay" đúng nghĩa thế này. An thở dài. Dần dần, An cũng quen với việc có người qua nhà gọi í ới buổi sáng sớm và chờ ở nhà xe sau giờ tan học.
Hôm nay tâm trạng không tốt nên An quên béng mất có người đang đợi. Vừa thấy An, Minh đã lên tiếng:
- Chào tiểu thư lề mề.
Thường An sẽ lườm Minh một cái rồi leo lên yên sau. Thế nhưng hôm nay An chẳng nói gì. Minh thấy lạ. Vừa đạp xe Minh vừa nghĩ, có khi nào là do kết quả thi cuối kỳ không như ý không ta? Bảng điểm mới có sớm nay. Thế là Minh hỏi:
- Ê, đằng ấy đang sầu vì điểm
thi hả?
- …
- Ôi có sao đâu, đằng ấy vẫn đứng thứ ba mà. Tui ráng lắm mới trụ được top 10 đây nè. Nhưng vẫn tốt chán so với lần trước đứng thứ mười hai lận.
- …
- Vui lên đi tiểu thư ơi. Nếu không năng lượng tiêu cực của cậu sẽ truyền vào những hạt giống cậu trồng, hạt giống sẽ nở những bông hoa buồn tiu nghỉu đấy.
An nghe đến đây xong tự nhiên phì cười.
- Nói cái gì tầm phào vậy?
- Động viên đằng ấy đó.
- Động viên hay xiên xỏ hả?
Đúng là chỉ yên lặng không quá năm phút cả hai lại bắt đầu chí chóe suốt cả quãng đường từ trường về nhà.
* * *
Minh vẫn theo thói quen lên ban công tập thể dục buổi sáng. An đã ngồi ở đó, mặt có vẻ xa xăm với một bên tay bó bột trắng muốt. An làm mặt nghiêm túc hỏi Minh:
- Nếu người không thích tỏ tình với ông thì ông sẽ làm thế nào?
- Từ chối thôi.
- Thế nếu từ chối rồi mà người ta vẫn không từ bỏ thì làm sao?
- Thì từ chối tiếp. Hì hì. Ai có thể mãi kiên trì với sự phũ phàng cơ chứ.
An gật gù. Minh hình như nhớ ra điều gì đó. À, đúng là dạo này có cậu bạn lớp bên suốt ngày mua trà sữa mang đến lớp cho An. Chậc, đúng là một con người kiên trì trong số những người đã bỏ cuộc.
Vừa nhắc đã tới. Trưa, Minh đợi An ở nhà xe thì thấy cậu bạn kia lẽo đẽo đi theo An. An đang cáu đến nỗi trán nhăn hết cả lại. An chỉ tay vào Minh và tuyên bố:
- Đây, đây chính là bạn trai của tui. Tui không lừa cậu nha.
Cậu bạn kia nghệch mặt ra. Còn Minh sau phút đứng hình cũng kịp lấy lại phản ứng. Nhanh nhẹn xuống xe cất ba lô của An vào giỏ và đội nón cho cô bạn đúng chuẩn vai trò của "bạn trai".
Kể từ hôm đó cậu bạn lớp bên biết khó mà lui thật. Thế nhưng tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa. Các bạn trong lớp bắt đầu ngầm hiểu Minh với An là một đôi và bày trò trêu chọc suốt, tới nỗi cô giáo chủ nhiệm vài lần lên lớp nhắc nhở về việc không để yêu đương xao nhãng học hành.
Có lần An hỏi Minh có thấy phiền không, Minh bảo không sao. Dù gì anh chàng cũng đang không cờ-rút ai cả. Bạn bè trêu mấy hôm chán rồi thôi ấy mà. Minh tặc lưỡi.
* * *
An với Minh vẫn tự nhiên đi học, chí chóe nhau như chẳng có gì. Có chăng chỉ là những sự việc dở khóc dở cười liên tiếp xảy ra. Bắt đầu từ việc Minh phải "vào vai" bạn trai An, sau đó liên tiếp có những pha "xu cà na" không ai mong muốn.
Lần thì đang đi chiếc xe đạp của Minh xịt lốp một cái rõ to trong khi cả năm chẳng bao giờ bị làm sao, báo hại cả hai phải đi bộ cả ki lô mét để đến được nơi sửa.
Lần khác, Minh làm rơi mất một chiếc AirPod khiến hai đứa phải tìm nửa ngày trời - đúng cái tật xấu An càm ràm, vừa đạp xe vừa nghe nhạc to đến mức muốn điếc tai - cuối cùng Minh tìm thấy nó ở ngăn nách ba lô vào chiều ngày hôm sau.
Sự việc trở nên oái oăm khi Minh xung phong trồng hộ An cây hoa thược dược đang hé nụ vào chậu men sứ trắng để đón Tết, anh chàng hồ hởi thế nào lại trượt chân đá cái chậu lăn lông lốc và nứt một vệt dài.
An đúng thật không biết nên khóc hay cười, vừa tiếc đứt ruột cái chậu mãi mới chọn được nhưng cũng không nỡ giận ai kia.
Mặc dù Minh là một anh chàng cực kỳ hậu đậu và hay đùa dai, An phải công nhận Minh cũng khá tốt bụng.
Minh thì phát hiện An có một sự kiên nhẫn vô cùng với mỗi pha "phá hoại" của anh chàng. Thế nhưng cả hai vẫn không ngừng chí chóe lẫn nhau mỗi khi gặp mặt.
Bố mẹ An mời gia đình Minh sang ăn một bữa cơm tất niên do chính tay người nhà chuẩn bị. Bố mẹ Minh vui vẻ đồng ý, còn dặn Minh ăn mặc đẹp một chút để sang chơi nhà "con dâu tương lai".
Đấy là cái danh xưng mẹ Minh luôn miệng gọi An kể từ dạo nghe phong thanh Minh với An là một cặp dù Minh lúc nào cũng chối đây đẩy.
Bữa cơm thân mật giữa hai gia đình diễn ra trong sự niềm nở của bố mẹ hai bên. Thế rồi lúc mẹ Minh đưa chén nhờ An xới cơm thì nhỡ miệng gọi "con dâu tương lai". Minh đứng hình năm giây, còn An đáp một câu đúng chuẩn thương hiệu "đáo để".
- Vâng thưa mẹ!
Bố mẹ An bên cạnh tủm tỉm cười.
Ra về, Minh nhanh nhảu chạy ù về nhà mang sang một chậu hoa tulip trắng thay cho lời xin lỗi vì làm vỡ chậu hoa thược dược. Minh đưa nó cho An. Anh chàng nửa đùa nửa thật hỏi:
- Đằng ấy có định làm con dâu mẹ tui không đấy?
- Có chứ.
An đáp gọn lỏn, đưa tay đón lấy chậu hoa tulip. Minh cười.
Vẫn còn quá sớm để nói ra một điều gì đó. Vậy nên cả hai chọn cách ngầm hiểu và tiếp tục làm một đôi bạn thân "oan gia ngõ hẹp". Bởi vì An và Minh đều biết rằng, tình cảm này rồi sẽ như hạt mầm lớn lên và sẽ đến lúc nở thành hoa.
Tối khuya, bầu trời lãng đãng những đám mây. Trên hai chiếc ban công kề cạnh nhau, có một anh chàng hào hứng đem đàn guitar ra hát, một cô nàng thong thả ngồi trên xích đu lắng nghe.
Tuổi Trẻ Sao
Thông tin tài khoản ngày
Tài khoản được sử dụng đến ngày | Bạn đang có 0 trong tài khoản
1 sao = 1000đ. Mua thêm sao để tham gia hoạt động tương tác trên Tuổi Trẻ như: Đổi quà lưu niệm, Tặng sao cho tác giả, Shopping
Tổng số tiền thanh toán: 0đ
Thanh toánVui lòng nhập Tên hiển thị
Vui lòng nhập Email
Email Không đúng định dạng
Vui lòng nhập mã xác nhận.
Vui lòng nhập Email
Email Không đúng định dạng
Mật khẩu không đúng.
Thông tin đăng nhập không đúng.
Tài khoản bị khóa, vui lòng liên hệ quản trị viên.
Có lỗi phát sinh. Vui lòng thử lại sau.
Vui lòng nhập Tên của bạn.
Vui lòng nhập Email
Email Không đúng định dạng
Mật khẩu phải có ít nhất 6 kí tự.
Xác nhận mật khẩu không khớp.
Nhập mã xác nhận
Đóng lạiVui lòng nhập thông tin và ý kiến của bạn
XVui lòng nhập Email
Email Không đúng định dạng
Vui lòng nhập Họ & Tên.
Vui lòng nhập Ý kiến của bạn.
Tối đa: 1500 ký tự
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đầu tiên bình luận