img

1.

Buổi sáng cuối tuần trong vắt. Gió thổi nhẹ qua tán lá, một vài chiếc rớt xuống, đậu lại trên nền gạch đỏ trước hiên. Lam nghĩ thầm, đáng ra vào ngày nghỉ mình nên ngủ nướng mới phải! Vậy mà sau suy nghĩ ấy, Lam lại bật dậy và đưa ra một "quyết định to lớn": ra khỏi nhà.

Lam lòng vòng hết phố này qua phố khác, mải mê ngắm nhìn hết cái này đến cái khác, như thể tất cả đã thay đổi nhiều lắm không bằng. Có lẽ, do lâu quá rồi Lam không đi dạo.

Ngoặt sang con phố khác, Lam thấy một tấm biển treo lệch với cái tên lạ lùng Cũ mà không cũ. Chẳng giấu nổi tò mò, Lam vội chạy xe đến gần. Thì ra là một cửa hàng sách cũ. Đã lâu, Lam không mua cho mình một cuốn sách. Phải chăng lý do đó đã thôi thúc Lam dừng hẳn xe và bước vào?

Vậy mà, chưa kịp gạt chân chống xe để vào cửa hàng sách cũ, tâm trí Lam đã rơi xuống, nhanh hơn chiếc lá ngoài hiên sớm nay.

Ở quán cà phê đối diện, Lam thấy Huân đang nắm tay một cô gái lạ và cười nói. Lam chưa thấy cô gái đó lần nào, nên không dám chắc có học cùng trường không. Nhưng Lam chắc chắn, mình đang bị lừa dối. Hỏi học sinh cùng khối, ai mà chẳng biết Lam và Huân là một đôi.

Chuyện này bắt đầu từ khi nào? Cô gái đó là ai? Cô gái đó có biết chuyện giữa Huân và Lam không? Còn nhiều câu hỏi khác cứ hiện lên trong đầu, nhưng Lam chẳng thể tự trả lời. Nếu không phải đang ở trên phố, có lẽ Lam đã bật khóc.

2.

Lân biết chuyện vào sáng ngày hôm sau, khi thấy Lam trong bộ dạng không-thể-tệ-hơn: tóc rối, mặt thờ thẫn và hai mắt sưng đỏ.

"Có chuyện gì phải không?" - Lân hỏi.

"Không có gì cả!".

"Thật là không có gì không? Bạn thân có chuyện sao lại giấu nhau?".

Lân hỏi vậy thôi, chứ cũng hiểu tính Lam. Gì thì gì, cũng gần mười hai năm chơi chung cơ mà! Lam không muốn kể, tức chuyện đó rất hệ trọng.

Nhưng nhìn Lam buồn và (hết sức) thiểu não, Lân không chịu nổi. Có thể kể ra Lân sẽ chẳng giúp gì được Lam, nhưng Lân vẫn muốn nghe. Chẳng phải vì tò mò, chỉ tại cậu nghĩ nói ra sẽ thấy nhẹ lòng hơn.

Cuối cùng, sau một hồi cả hai cùng im lặng, Lam bất ngờ lên tiếng vì chợt nhớ đến lời hứa năm nào, có chuyện gì cũng sẽ kể cho Lân đầu tiên.

"Tớ thấy Huân nắm tay một cô gái khác trên phố".

Lân hơi giật mình lắc đầu. Lại là Huân, đến bao giờ cậu ta mới thôi làm Lam buồn?

Truyện ngắn Mực Tím: Mỉm cười thật tươi- Ảnh 1.

Minh họa: PHÚC GIANG

3.

Huân học lớp bên cạnh. Cậu ta quen với Lam thế nào, Lân không hay. Chỉ biết hai người nói chuyện thấy hợp nên chơi chung.

Thế nhưng không khó để Lân nhận ra Huân đang có tình cảm với Lam, cũng như biết tình cảm ấy đang lớn lên mỗi ngày. Và không lâu sau đó, Huân và Lam hẹn hò.

Lân thấy lòng buồn nhiều lắm, vì cuối cùng, sau những ngày chờ đợi Lân cũng có được câu trả lời cho mình. Dù không phải là câu trả lời mong muốn, Lân cũng chẳng giận nổi Lam. Bởi khi thích một người, chờ đợi chưa bao giờ là việc đáng để tiếc nuối.

4.

Sau hôm thấy Huân nắm tay cô gái lạ trên phố, Lam đã cắt đứt mọi liên lạc với Huân. Lân không cho rằng việc trốn tránh là cách hay, nhưng thấy Lam vẫn còn buồn nên cậu không nói gì cả, chỉ lặng lẽ ở cạnh sẻ chia.

"Nỗi buồn mà như một ly nước thì hay biết mấy. Như thế tớ có thể giúp cậu uống bớt một nửa hoặc uống hết cũng được, chả sao. Cậu mà vui là tớ cũng vui rồi!".

Lam khẽ cười. Thấy thế Lân lại nói tiếp.

"Trông cậu cười xinh lắm!".

"Lâu vậy rồi mà Lân vẫn còn thích tớ à?".

"Thì cũng muốn từ bỏ lắm chứ, nhưng đâu có được!".

Rồi cả hai cùng cười. Dù chẳng ai hiểu được, tại sao nhiều khi từ bỏ tình cảm dành cho một người lại khó đến thế.

5.

Sau bao ngày, Lam cũng dần cân bằng lại được vui buồn. Dù chưa quên Huân, thế nhưng khi nhớ về chuyện hôm đó trên phố, trong lòng Lam đã bớt đau nhiều hơn. Thấy Lam vui, Lân cũng an lòng hơn. Có lẽ, hạnh phúc với cậu đôi khi chỉ cần như thế.

Khi mọi chuyện dần trở lại với quỹ đạo của nó, Lân bất ngờ thấy Huân qua tìm mình. Ban đầu Lân định từ chối, nhưng thấy Huân khẩn khoản quá, nên Lân nhận lời.

"Cậu biết lý do Lam tránh mặt tôi phải không?". Huân bắt đầu câu chuyện.

"Cái đó cậu nên tự hỏi mình".

"Tôi không chắc, cậu có thể nói cho tôi được không!?".

Lân nhìn Huân nghĩ có lẽ cậu ta không biết thật. Thế rồi, Lân bắt đầu kể lại những gì đã được nghe từ Lam. Bất giác, hình ảnh Lam buồn bã hiện lên. Và chỉ cần có thế, Lân đã muốn giáng cho Huân một cú. Nhưng Lân vốn hiền lành và lại chưa đánh ai bao giờ, nên đành nén cơn giận xuống.

"Vậy là Lam hiểu nhầm tôi rồi! Đó là em họ con chú, nó từ quê mới lên". Huân hấp tấp nói.

"Cậu nói thì tôi biết thế, còn tôi cũng có biết chính xác được đâu". Lân ngờ vực.

"May quá!". Huân mừng rỡ. "Nó vẫn ở nhà tôi, mai mới về, nếu không tin cậu có thể cùng tôi qua kiểm chứng".

Huân dứt lời, Lân vẫn hơi nghi ngờ, vì chưa gặp cô gái đó lần nào, nên làm sao biết được cô gái đang ở nhà Huân với cô gái cậu ta nắm tay hôm đó trên phố là một? Dường như đoán được suy nghĩ của Lân nên Huân vội lấy ví và rút ra một tấm ảnh đưa Lân. Hình có bốn người, ba nam và một nữ. Lân chưa kịp hiểu, Huân đã nói tiếp.

"Mấy anh em họ nhà tôi đó, có nhiều nét giống nhau phải không? Ảnh mới chụp hè năm ngoái, chắc chưa thay đổi gì nhiều. Cô gái duy nhất trong hình là cô gái mà Lam đã thấy tôi nắm tay trên phố...".

Với những gì Huân vừa nói, Lân chẳng nghi ngờ thêm nữa. Vả lại thấy ánh mắt Huân chân thành, nên cậu đồng ý cầm tấm ảnh.

"Giờ thì chỉ có cậu mới hóa giải được hiểu lầm giữa tôi và Lam thôi. Giúp tôi nhé!". Huân lại khẩn khoản.

6.

Sáng hôm sau đến lớp, Lân lén lấy tấm ảnh Huân đưa ra xem lại. Đang mải nghĩ, Lân giật mình khi thấy Lam từ ngoài bước vào.

"Tớ mua cho cậu bánh mì nè!" - Lam hí hửng.

"Cảm ơn cậu!". Lân vừa nói vừa nhét vội tấm ảnh lại ngăn cặp và nhận chiếc bánh từ Lam.

Rồi Lam ngồi xuống. Cả hai vừa ăn bánh vừa nói chuyện.

Trong những câu chuyện nói ra, đôi lúc Lân tự hỏi không biết mình có nên kể cho Lam nghe về cuộc gặp với Huân không? Rồi phản ứng của Lam sẽ thế nào? Lân vừa tò mò vừa lo lắng, nếu cô gái Lam gặp trên phố hôm đó và cô gái trong ảnh không phải một, Lam sẽ lại buồn.

Vả lại, vì ích kỷ, Lân vừa muốn giúp Huân, vừa không. Chẳng phải những quan tâm mà Lam dành cho Lân thời gian này đang rất khác với với quan tâm mà hai người bạn dành cho nhau hay sao? Lam đang mở lòng, vậy tại sao Lân lại không đón nhận nó?

Thế nhưng, ánh mắt của Huân hôm đó lại hiện lên trong tâm trí khiến Lân không ngừng day dứt. Nếu im lặng như chưa có chuyện gì xảy đến, chẳng phải Lân cũng đang đối xử rất tàn nhẫn với Lam hay sao? Rồi một ngày nào đó, Lam biết sự thật, liệu tình cảm mà Lam dành cho Lân có còn xứng đáng không?

"Tớ có chuyện này muốn kể Lam nghe. Nó có liên quan tới Huân".

Hơi bất ngờ trước câu nói của Lân, nhưng Lam vẫn quay ra chờ đợi.

Truyện ngắn Mực Tím: Mỉm cười thật tươi- Ảnh 2.

Minh họa: PHÚC GIANG

7.

Lân thấy thật nhẹ lòng khi nói được với Lam mọi chuyện.

Sau giờ tan học hôm đó, Huân bất ngờ xuất hiện và nắm tay Lam ra sau trường.

"Tớ xin lỗi vì hành động đường đột của mình". Huân nói tiếp: "Nhưng sao không thấy cậu phản ứng gì cả?".

"Vì tớ cũng có chuyện muốn nói với cậu".

Câu trả lời của Lam làm Huân bất ngờ. Thế nhưng, cũng khiến Huân lo lắng vì không biết sau bao ngày tránh mặt, Lam định sẽ nói chuyện gì?

"Tớ đã nghe Lân kể lại mọi chuyện".

Huân gật đầu. Vậy mà đã có lúc Huân nghĩ Lân sẽ chẳng giúp mình đâu. Đâu chỉ vì Lân không thích Huân, mà tại Lân cũng rất thích Lam.

"Tớ đã cư xử thật trẻ con. Đáng ra thay vì tránh mặt, tớ phải đi tìm cậu để hỏi rõ mọi chuyện mới phải! Vậy mà tớ lại tự đẩy khoảng cách hai đứa mình ra xa nhau hơn!".

"Tớ hiểu. Nhưng chuyện cuối cùng cũng đã được hóa giải!".

"Cậu sẽ không giận tớ chứ?".

Huân lắc đầu rồi khẽ choàng tay ôm Lam. Cái ôm khiến Lam rơm rớm nước mắt và chợt ngộ ra rằng, không phải lúc nào chúng ta cũng có cơ hội được sửa chữa sai lầm của mình sau những lần mắc lỗi.

Ở cách đó không xa và chứng kiến tất cả, dù trong lòng có hơi buồn, Lân cũng cảm thấy an lòng.

Hạnh phúc đơn giản vậy đấy, đôi khi chỉ cần thấy người mà mình yêu thương mỉm cười thật tươi là được rồi.

HUY HẢI
PHÚC GIANG
NAM KHA


Bình luận (0)
thông tin tài khoản
Được quan tâm nhất Mới nhất Tặng sao cho thành viên
    Truyện ngắn: Dưới vòm hoa khế

    Truyện ngắn: Dưới vòm hoa khế

    Nhi nở nụ cười sáng trong như lần đầu tiên tôi nhìn thấy, nụ cười mùa hạ đẹp đến nao lòng. Tôi nhìn sang Bình, cậu cũng cười nhưng là cười khi nhìn thấy những bông hoa tím rụng đầy vai áo thoảng thơm mùi ký ức xa xăm.

    Một ngày khám phá bến cá Vĩnh Trường

    Một ngày khám phá bến cá Vĩnh Trường

    Từ sớm tinh mơ, bến cá Vĩnh Trường đã tấp nập tàu thuyền và người mua bán. Nơi đây đầy ắp hải sản tươi sống và là điểm hẹn nhịp sống lao động bình dị nơi phố biển.

    Những trải nghiệm đặc biệt tại chuỗi hoạt động kỷ niệm 327 năm Sài Gòn - Chợ Lớn - Gia Định - TP.HCM

    Những trải nghiệm đặc biệt tại chuỗi hoạt động kỷ niệm 327 năm Sài Gòn - Chợ Lớn - Gia Định - TP.HCM

    Hòa cùng không khí kỷ niệm 327 năm Sài Gòn - Chợ Lớn - Gia Định - TP.HCM, nhiều hoạt động giải trí, nghệ thuật đã diễn ra sôi nổi tại phố đi bộ Nguyễn Huệ.

    Phương Mỹ Chi và các hoa, á hậu "cháy hết mình" với Mùa hè xanh

    Phương Mỹ Chi và các hoa, á hậu "cháy hết mình" với Mùa hè xanh

    Sáng 29-6, Lễ ra quân cao điểm chiến dịch tình nguyện Mùa hè xanh lần thứ 32 và chương trình Gia sư áo xanh lần thứ 14 năm 2025 diễn ra tại Nhà văn hóa Thanh niên.

    Tạm biệt mùa thi tốt nghiệp THPT 2025: Mùa thi đong đầy cảm xúc

    Tạm biệt mùa thi tốt nghiệp THPT 2025: Mùa thi đong đầy cảm xúc

    Kỳ thi tốt nghiệp THPT 2025 là một kỳ thi vô cùng đặc biệt, mang đến vô vàn cảm xúc cho thí sinh lẫn phụ huynh.

    Truyện ngắn Mực Tím: Ngân

    Truyện ngắn Mực Tím: Ngân

    Ngân đáp lại, không quên hỏi vui tôi một câu. Tôi chỉ cười thật tươi. Cũng thấy nhẹ nhõm vì Ngân không biết tôi từng có cái nhìn không tốt về cậu như thế nào.

    Ấn tượng kỳ thi tốt nghiệp 2025: Hành trình của Gia Lâm

    Ấn tượng kỳ thi tốt nghiệp 2025: Hành trình của Gia Lâm

    Thí sinh Nguyễn Gia Lâm (Trường THCS - THPT Diên Hồng) dự thi tốt nghiệp THPT 2025 tại điểm thi Trường THCS Nguyễn Tri Phương (quận 10).

    Khoảnh khắc đẹp: Ba mẹ cùng con bước vào kỳ thi lớn nhất tuổi học trò

    Khoảnh khắc đẹp: Ba mẹ cùng con bước vào kỳ thi lớn nhất tuổi học trò

    Khoảnh khắc gia đình đồng hành với sĩ tử trong ngày thi đầu tiên của kỳ thi tốt nghiệp THPT 2025 đã tạo nên những hình ảnh đẹp và ấm áp.

    Những lá thư gửi... chính mình

    Những lá thư gửi... chính mình

    Vào một chiều giữa tháng 5, cô Lý Tuyết Loan, giáo viên tiếng Anh, Trường THPT Marie Curie (quận 3, TP.HCM) mở chiếc tủ trong phòng giáo viên lấy ra xấp bìa thư của những học trò yêu quý đã được cô lưu giữ trong 10 năm. Lau lớp bụi trên các lá thư, cô Loan háo hức trao lại cho những học trò năm xưa.

    Học sinh Trường THPT Nguyễn Thái Bình cùng nhau tắm ‘mưa’ thanh xuân tạm biệt thời áo trắng

    Học sinh Trường THPT Nguyễn Thái Bình cùng nhau tắm ‘mưa’ thanh xuân tạm biệt thời áo trắng

    Sáng 21-6, Trường THPT Nguyễn Thái Bình tổ chức Lễ tri ân và trưởng thành dành cho học sinh khối 12 niên khóa 2022-2025.