img

Năm lớp 9, tôi chuyển trường.

Không có lý do gì đặc biệt, chỉ là gia đình tôi chuyển nhà về vùng ven thành phố để tiết kiệm chi phí sinh hoạt. Tôi rời khỏi lớp cũ, nơi có nhóm bạn thân suốt từ hồi lớp 6, rời khỏi góc sân quen thuộc dưới tán cây phượng nơi chúng tôi từng ăn trưa, và cả thư viện nhỏ luôn có những cuốn truyện tranh tôi thích.

Trường mới chẳng hề đáng sợ, chỉ là... tôi không có ai để nói chuyện.

Mỗi sáng tôi ngồi im lặng trong lớp, nhìn ra cửa sổ, nơi ánh nắng len lỏi qua dãy hành lang, quét lên nền gạch những vệt sáng như dải ruy băng. Trong khi các bạn cười đùa, xì xào đủ thứ chuyện, tôi ngồi yên như một bóng cây không ai để ý đến.

Rồi tôi gặp Quân.

Cậu ấy không quá nổi bật, nhưng là kiểu người lúc nào cũng có gì đó lấp lánh trong mắt, kiểu người nhìn cái gì cũng thấy thú vị, cũng muốn nói chuyện. Tôi chẳng để ý nhiều, cho đến một hôm mưa lớn.

Trường tan muộn, ai cũng chạy ào ra cổng. Tôi lủi thủi đứng dưới mái hiên, nhìn màn mưa trắng xóa. Không mang áo mưa, cũng chẳng có ô.

"Ê". Một giọng nói vang lên cạnh tôi.

Quân chìa cho tôi một chiếc ô, loại dù xếp nhỏ xíu, bạc màu ở viền mép. "Đi chung không?".

Tôi ngập ngừng. "Nhưng... cậu không ướt à?".

"Không sao. Nhà gần. Đi thôi".

Truyện ngắn Mực Tím: Những mùa hè không tên - Ảnh 1.

Minh họa: PHÚC GIANG

Và thế là chúng tôi đi dưới cơn mưa đầu mùa hè, dù chẳng nói gì nhiều. Tôi nhớ rõ cảm giác nước mưa đọng trên bắp chân, những cái bắn tung tóe khi bước qua vũng nước, và nụ cười nghiêng nghiêng của Quân khi cậu ấy kể chuyện mình từng bị ngã vì đuổi theo... một con mèo hoang.

Từ đó, tôi bắt đầu có bạn.

Quân có một thói quen kỳ lạ: cậu ấy hay ghi lại những chuyện vụn vặt vào một quyển sổ nhỏ. "Ghi chi mấy cái linh tinh đó?" - một hôm tôi hỏi, khi thấy Quân đang hí hoáy viết sau giờ học.

"Để sau này nhớ lại. Mình hay quên lắm" - Quân cười.

Cậu ấy không chỉ ghi chuyện lớn, mà cả mấy thứ rất vặt vãnh: "Hôm nay bạn Hiền làm mất bút, cả lớp đi tìm dưới gầm bàn". Hay: "Chiều nay trời mưa, mình và Hà tranh nhau cái ô rách".

Lần đầu tiên có người ghi lại những chuyện nhỏ nhặt có tôi trong đó, tôi thấy lòng ấm lên như một que diêm vừa cháy sáng trong đêm.

Chúng tôi dần chơi thân hơn.

Giờ ra chơi, tôi không còn ngồi một mình nữa. Chúng tôi kể nhau nghe về bài kiểm tra toán khó như trời hành, về cô giáo văn hay hỏi mấy câu triết lý mà chẳng ai trả lời được, và cả chuyện nhà nữa, tôi kể về đứa em hay vẽ bậy lên tường, còn Quân kể về bà ngoại nấu món canh khổ qua ăn "đắng muốn khóc".

Tình bạn ấy đến nhẹ nhàng như thế.

Đến nỗi, tôi không nhận ra mùa hè đang đến gần và cùng với nó là kỳ thi chuyển cấp.

Tháng 6.

Cả lớp vùi đầu trong bài tập ôn thi, trong tiếng thở dài và lo lắng. Quân vẫn cười, vẫn ghi chép đủ thứ vào quyển sổ, nhưng tôi bắt đầu thấy cậu ấy hay im lặng hơn.

Một buổi chiều, khi chúng tôi cùng ngồi trên sân thượng trường học - nơi gió lồng lộng và mùi nắng khô khốc, tôi hỏi:

"Cậu có định thi vào trường chuyên không?".

Quân gật đầu, nhưng không cười như mọi khi. "Ba mẹ muốn vậy".

"Còn cậu?".

"...Mình muốn học vẽ".

Tôi sững người. "Vẽ?".

"Ừ". - Quân mỉm cười: "Nhưng chắc không được đâu. Nhà mình không khá giả, mà nghề đó thì... ba mẹ sợ".

Tôi không biết nói gì. Chỉ thấy trái tim mình nhói lên vì giấc mơ ai đó bị ép phải cất đi.

Tôi bắt đầu viết nhật ký. Có lẽ vì ảnh hưởng từ Quân.

Tôi ghi vào đó những thứ mình không dám nói: nỗi sợ không đậu, nỗi lo bị bỏ lại phía sau, và cả sự buồn bã khi thấy Quân ngày càng ít cười. Tôi không dám hỏi thêm gì, chỉ lặng lẽ chờ cậu ấy lên tiếng.

Nhưng Quân không nói.

Cho đến ngày thi, chúng tôi chỉ nói chuyện bình thường như thể sợ nếu chạm vào điều gì đó sâu hơn, sẽ khiến mọi thứ trở nên nghiêm trọng quá mức.

Sau kỳ thi, tôi nhận được kết quả đậu vào trường công gần nhà. Còn Quân... không ai biết. Cậu ấy đột nhiên biến mất khỏi nhóm chat lớp, không trả lời tin nhắn của ai.

Tôi đến tìm.

Nhà Quân ở một con hẻm nhỏ, tường rêu phong xanh xám, có mùi nước mưa đọng lâu ngày. Bà ngoại cậu ấy mở cửa, nhìn tôi hiền lành:

"Quân về quê với mẹ nó rồi con. Ở tạm đó một thời gian".

Tôi đi về trong cơn mưa như trút. Ướt đẫm, lạnh buốt, và trống rỗng.

Một tháng sau, tôi nhận được thư.

Không phải email, không phải tin nhắn. Là một bức thư thật, bằng giấy, chữ viết tay.

Truyện ngắn Mực Tím: Những mùa hè không tên - Ảnh 2.

Minh họa: PHÚC GIANG

"Chào Hà. Mình không biết bắt đầu thế nào. Nhưng chắc cậu đang thắc mắc vì sao mình biến mất vậy đúng không?

Mình xin lỗi.

Kết quả thi không tốt như mong đợi. Ba mẹ rất buồn, và mình... thấy có lỗi với mọi người. Họ bảo mình về quê nghỉ ngơi một thời gian. Ở đây yên tĩnh lắm, không có mạng, nhưng buổi tối có thể nghe tiếng dế kêu, và mình lại bắt đầu vẽ.

Mình không biết tương lai sẽ thế nào, nhưng lần đầu tiên mình thấy rõ một điều: mình thật sự muốn làm một điều gì đó thuộc về mình không phải để ai vui lòng. Mình vẫn đang cố gắng thuyết phục ba mẹ. Hy vọng một ngày nào đó, mình sẽ được đi học ngành mình thích.

Còn cậu, nhớ giữ gìn sức khỏe. Nhớ ăn sáng đàng hoàng, đừng có học quá khuya rồi ngủ gục trong lớp như đợt ôn thi. À, còn nữa - tớ để quyển sổ ở trong ngăn bàn cũ. Tớ nghĩ cậu sẽ thích đọc nó.

Tạm biệt nhé hoặc đúng hơn là hẹn gặp lại.

Quân".

Tôi chạy đến lớp cũ, lục tìm ngăn bàn bên cửa sổ. Quyển sổ bìa đen vẫn nằm ở đó, cũ kỹ, quen thuộc.

Tôi mở ra.

Dòng đầu tiên ghi: "Ngày đầu tiên gặp bạn mới - bạn Hà, tóc cắt ngang vai, ánh mắt nhìn lơ đễnh như mây. Mình nghĩ bạn ấy buồn".

Trang cuối cùng viết: "Không biết khi nào gặp lại, nhưng nếu có dịp, mình muốn kể cho Hà nghe về giấc mơ thật sự của mình".

Mùa hè năm đó, tôi không đi chơi đâu xa, không cắm trại, không đi biển. Nhưng tôi có một tình bạn đẹp như cuốn sổ tay, như chiếc ô cũ, như bức thư giữa mùa hè.

Và dù thời gian có trôi, tôi tin, ở đâu đó, Quân vẫn đang vẽ và vẫn là người bạn đầu tiên ghi tên tôi vào ký ức cậu ấy.

NGUYỄN THỊ MỸ DUNG
PHÚC GIANG
NAM KHA
Bình luận (0)
thông tin tài khoản
Được quan tâm nhất Mới nhất Tặng sao cho thành viên
    Truyện ngắn Mực Tím: Vì mình có nhau

    Truyện ngắn Mực Tím: Vì mình có nhau

    Và Diệu Thảo bắt đầu "thả" những đám mây đen buồn bã ra khỏi lòng, cho phép chúng thoải mái tuôn trào thành mưa, sau đó bắt gặp ánh nắng rực rỡ từ bốn cô bạn bên cạnh rồi hóa thành cầu vồng thật xinh đẹp.

    Truyện ngắn Mực Tím: Nhật ký lớp trưởng

    Truyện ngắn Mực Tím: Nhật ký lớp trưởng

    Làm lớp trưởng không chỉ tuân thủ nội quy mà còn phải học cách lắng nghe, thấu hiểu, cho phép người khác thất bại để họ có thể đứng dậy. Và Duy - người bạn bàn cuối đã giúp mình hiểu điều đó.

    Truyện ngắn Mực Tím: Nếu có lần sau

    Truyện ngắn Mực Tím: Nếu có lần sau

    Tôi tin là mọi cảm xúc dịu êm và vừa đủ trong buổi đi chơi duy nhất ấy sẽ tổng hòa thành mảnh ghép sáng lấp lánh trong "rương báu" ký ức của tôi mãi về sau. Nó thậm chí còn tô điểm thêm cho đoạn ký ức thời trẻ con của tôi nữa ấy chứ...

    Truyện ngắn Mực Tím: Chuyện ở Đồng Cỏ

    Truyện ngắn Mực Tím: Chuyện ở Đồng Cỏ

    Lòng Mây ấm áp lạ kỳ. Trước giờ, trừ bố mẹ và bạn bè thân thiết, thêm cả giáo viên trong đội tuyển ra, chẳng có người lạ nào lại đi tử tế với nó đến thế.

    Truyện ngắn Mực Tím: Hội ngộ bất ngờ

    Truyện ngắn Mực Tím: Hội ngộ bất ngờ

    Kể từ ngày nhận lớp, cô xếp hai đứa ngồi chung, mọi thứ như trở nên khác lạ khi lần đầu tiên ánh mắt Thúy An chạm ánh mắt Phong. Mọi thứ như cơ duyên, mọi thứ như trùng hợp nhưng cũng như là sắp đặt.

    Truyện ngắn Mực Tím: Cà Rốt và em

    Truyện ngắn Mực Tím: Cà Rốt và em

    Hạ My gật đầu, ánh mắt rưng rưng. Lần đầu tiên trong đời tôi dám vươn tay ra chạm vào tay cô ấy. Thật là hạnh phúc. Tôi phải cảm ơn Cà Rốt.

    'Xé túi mù' những giờ ra chơi không điện thoại thú vị của teen Trường THPT Long Trường

    'Xé túi mù' những giờ ra chơi không điện thoại thú vị của teen Trường THPT Long Trường

    Thú vị, bổ ích và luôn được đổi mới mỗi ngày chính là giờ ra chơi không điện thoại của teen Trường THPT Long Trường (phường Long Trường).

    Truyện ngắn Mực Tím: Nốt trầm

    Truyện ngắn Mực Tím: Nốt trầm

    Mẹ vừa đàn vừa luôn miệng giảng giải, nốt trầm là nốt thấp nhất trong một bản nhạc, nó bổ sung, tô màu và tạo cảm giác sâu lắng cho một bản nhạc. Nó là nền móng vững chắc cho một bản nhạc hay.

    Truyện ngắn Mực Tím: Mùa hoa Osaka nở muộn

    Truyện ngắn Mực Tím: Mùa hoa Osaka nở muộn

    Tôi không biết Vũ có hiểu không, hoa Osaka cũng là tên gọi khác của hoa Muồng Hoàng Yến. Với tôi - những tán hoa Osaka trong sân trường chưa bao giờ lại rực rỡ như thế - mùa hoa nở muộn nhưng rất đỗi ngọt ngào trong trái tim tôi.

    Truyện ngắn Mực Tím: Phía sau cái kết có hậu

    Truyện ngắn Mực Tím: Phía sau cái kết có hậu

    Thảo Hạnh khựng lại, đôi mắt to chớp chớp như thể ngạc nhiên. Tim tôi muốn rớt ra khỏi lồng ngực. Thế rồi, sau một tích tắc, tôi thấy Thảo Hạnh nở nụ cười. Nụ cười ngọt ngào, dễ thương. Nụ cười tươi tắn và rạng rỡ tôi từng yêu mến. May sao, mọi việc đã ổn. Tôi thở phào.